Bạn là người như thế nào??

Hao Quang

New member
cuối tuần giải trí chút nhé!
1/ bạn thích đi xe hơi hay đi xe máy?
xe máy, không có tiền để đi xe hơi
2/ những ai bạn yêu quý nhất?
ba mẹ
3/ có bao giờ bạn làm ba mẹ nỗi giận chưa? Ví dụ
Có! Khi mới 15 tuổi thì đòi …..cưới vợ! ba mẹ giận đùng đùng, cầm cây roi dí chạy quanh nhà!
4/ bạn thích ngồi quán cà phê hay quán nhậu? vì sao
Quán cà phê , còn gì bằng khi nhâm nhi ly cà phê, nghe nhạc trịnh ….tôi ơi! Đừng tuyệt vọng! còn quán nhậu chỉ dành cho lúc .”.làm ăn” thui! chớ nhậu ..”mệt thấy bà” sướng ích gì đâu!
5/ có bao giờ bạn “tè dầm” lúc ngủ chưa?
ừm…! có , lúc còn con nít
6/ bạn thích đi dưới trời mưa hay dưới trời nắng?vì sao?
Trời nắng, cho nó đen da! Mà cũng thích đi dưới trời mưa khi có ….áo mưa!
7/ bạn ghét con vật nào nhất??
không nói ghét con vật nào, mà chỉ thích hay không thích con vật nào thui! ừm chắc là con ..khủng long!
8/ gia đình bạn theo đạo nào không?
Có! Đạo cao đài
9/ quyển kinh nào bạn thích nhất? vì sao?
Kinh cảm ứng! hiểu được quả báo luân hồi, sống tốt hơn
10/ bạn có ..bạn gái chưa??
Hồi trước thì có! Bi giờ …hết có rùi
11/ bạn dự định bao nhiêu tuổi thì cưới vợ?
Không biết, khi nào gặp đúng đối tượng hợp nhau thì cưới
12/ bạn biết yêu lúc bao nhiêu tuổi??
Không biết bao nhiêu tuổi nữa! chỉ biết hồi học lớp …3 có để ý một cô! Nhưng không dám tới gần
13/ bạn thích cây gì nhất ?? vì sao?
Cây ..trụ điện! vì không có cây trụ điện thì sẽ không có điện, kg có điện sẽ không xem được ti vi, máy tính….
14/ bạn thích ngắm sao không? ở đâu ? khi nào?
Có! ở nơi dễ thấy sao nhất, lúc 12g đêm
15/ bạn có thích làm ba mẹ bạn cười không? kể câu chiện làm ba mẹ bạn cười xem:
Có!
ví dụ nhé:
Con: dạo này con làm thêm nghề thầy bói nữa đó?
Ba mẹ: giỏi vậy, kể cho ba mẹ nghe đi:
một hôm có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đến hỏi con:
thầy ui! Thầy coi giúp xem cái số em có ..chồng không?
Con phán một câu xanh lè: số cô sẽ không có chồng!
Thế là cô quay ngắt 180 độ đi thẳng cẳng, hổng "boa" cho con đồng nào hết trơn!
Ba mẹ: đúng rùi còn gì nữa! con gái người ta xinh đẹp thế mà con bảo là không có chồng? đúng là con hổng biết"....."gì hết!
Con: con nói chưa hết mờ!
Ba mẹ: vậy con nói đi?
Vì con nhìn kỹ dưới cằm cô í có râu và có ria mép nữa! Mà con gái có râu, có ria mép thì làm sao có chồng được!
Ba mẹ: ủa! sao kỳ vậy ta??????????????????? và...cười
16/ bạn có hay đến chùa thất không?
Cũng thỉnh thoảng! khi rảnh thì ghé chơi chút rùi về
17/ giữa giỏi và ..hơi ngu ngu bạn thích phía nào? Vì sao?
Hơi ngu ngu! Vì ai hỏi mà trả lời không được cũng đỡ ..quê!
18/ bạn có tự hào khi biết mình là tín đồ Cao Đài không?
Có! Rất tự hào
19/ bạn có hay đi sinh hoạt đạo không?
Hồi trước thì có! Bi giờ hết rùi
20/ bạn có thích nhậu không?
Nhậu thì không biết! nhưng uống thì hơi bị nhiều
21/ bạn uống bao nhiêu chai thì xỉn?
Tuỳ trường hợp! bình thường uống 2 chai thì như con gà chọi rùi! Khi buồn buồn thì khoảng 4 chai mặt đỏ kè, còn khi ..thất tình thì đếm không hết
22/ có bao giờ bạn ..cởi truồng chạy lông nhông ngoài đường chưa?? Khi nào?
Để nhớ coi! Chắc có, hồi còn .con nit, lúc tắm mưa ấy!
23/ còn bây giờ?? Vì sao
Có cho vàng tớ cũng không dám! Vì …em mắc cỡ lém anh ui!
24/ bạn ăn chay 1 tháng mấy ngày?
6 ngày
25/ khi ăn chay thì bạn ăn gì?
Cơm, rau , rau, củ, quả, xì dầu, sang lắm thì …muối tiêu
26/ bạn thích ngắm mưa rơi không? trong hoàn cảnh nào?
Có! Trong quán cà phê nhìn ra khoảng không vườn, và nghe bài ướt mi của trịnh công sơn: “ngoài hiên mưa rơi rơi, lòng ai như chơi vơi, người ơi! Nước mắt hoen mi rùi…đừng khóc trong đêm mưa, …” hơi sến, kệ
27/ vậy bạn thuộc típ người hay “uớt ac” nên mới nghe những bài như vậy??
Mỗi con người đều có hai tâm trạng vui & buồn quan trọng là thể hiện như thế nào và trong hòan cảnh nào thui! Bạn có dám chắc là bạn không bao giờ buồn kg???
27/ bạn phản ứng thế nào khi có người tự nhiên chạy tới ..đánh bạn??
Tuỳ trường hợp! nếu người đánh mình mà nhỏ con hơn tớ thì tớ ..đập lại! sợ gì! Còn to con hơn mình thì sẽ dùng cách đánh …du kích!
28/ cách đánh du kích là đánh như thế nào?
Nghĩa là nhân lúc người đó sơ ý mình đánh một cái thật mạnh cho …bỏ ghét và ….bỏ chạy! không ai chay nhanh bằng mình, ốm nhưng không yếu
29/ bạn thích nghe bài nhạc nào nhứt?
Blue night!, heal the world
30/ bạn thích làm gì khi rãnh rổi?
Đọc sách
31/ môn thể thao bạn yêu thích nhất?
Đá banh! Nhưng ít khi đá trúng banh,
32 vậy bạn đá trúng gì????
Trúng chân đối phương
32/ có bao giờ bạn thất tình chưa?? Khi nào?
Có! Lúc 15 tuổi!
33/ cảm giác của bạn như thế nào khi bị người yêu đá??
Cũng tuỳ kiểu đá nữa! mình sai bạn í đá thì chắc đau lắm, bạn ấy vừa sai mà vừa đá nữa! thì bình thường thui! kinh nghiệm
34/ bạn có người yêu chưa?
Xem lại câu 10!
35/ bạn thích đi một mình trong đêm không? lúc nào?
Có! Lúc 11-12 giờ khuya! Tất nhiên phải là những nơi an toàn! Sợ bị …
36/ bạn thích làm anh hơn hay thích làm em hơn?? Vì sao?
Thích làm anh hơn! Vì lâu lâu đứa em nó làm sai cái gì thì mình thích được …cốc đầu nó! Còn tớ làm em toàn ..bị cốc, nhưng tớ thì kg muôn vậy! hìhì
37/ theo bạn tình yêu & tình bạn giống và khác nhau như thế nào?? Ví dụ
Giống nhau ở chữ “tình”, khác nhau????ừm, tình bạn thì hiểu rộng hơn: có thể là nam với nam, nữ với nữ, hoặc nam và nữ, còn tình yêu thì chỉ có ..nam và nữ! còn vấn đề khác ..hổng bit à!
Ví dụ:
Tình bạn: bạn bè vô uống cafe, uống xong oẳn tù tì ai thua thì trả xiền
Tình yêu: hai người uống xong (nam – nữ): tự động rút tiền ra trả
38/ người nào mà bạn ghét nhất???
Thích hay không thích chớ không ghét!
39/ khi bạn bày tỏ tình cảm với người bạn yêu thì như thế nào??
ờ…! ừmmm….! Câu này khó quá! Khi nào mình bày tỏ với người yêu thì mìn sẽ trả lời!
40/ bạn thích mặc áo màu gì nhất?
Màu trắng, đen, xám, nói chung là một màu ! không thích mặt 1 áo có nhiều màu!
41/ trung bình bạn gọi điện một ngày bao nhiêu “cú”??
ừm! có ngày khoảng 8-9 cú gì đó! Có ngày hổng có, nói chung tùy thuộc vào hòan cảnh đó như thế nào nữa!
42/ khi biết một người bạn “phản bội” mình thì bạn sẽ làm như thế nào??
Điều đó sẽ không xảy ra với tớ! mà nếu xảy ra thì cứ bình thường thôi! Không giận, không trách, không hờn, và ……..không gặp!
43/ khi đi trên đường bạn gặp một “cục vàng” thì bạn có nhặt không?? vì sao?
Không! vì nếu có, thì người khác nhặt mất tiêu rùi! Đâu đến lượt mình!
44/ bạn có phải là người chậm chạp??
Nhanh chậm cũng tuỳ trường hợp! nếu đi ăn thì tớ không bao giờ chậm! còn trả tiền thì tớ thừa nhận không bao giờ nhanh được! hic
45/ bạn làm gì vào những ngày cuối tuần?
Giặt đồ, phơi đồ, La cà mấy quán càphê lên mạng xem tin tức, chát chit,….
46/ bạn đến toà thánh tây ninh lần nào chưa?
Có ! khoảng 2-3 lần gì đó!
47/ khi ngủ bạn có ….. “nằm mớ” không? ví dụ
Có! Lúc học phổ thông tớ hay sửa xe! Một đêm nằm ngủ tự nhiên gọi: ba ơi, ba ơi! Ba chạy tới hỏi: gì con?? ba lấy giùm con cái cà lê! ba hỏi: con làm gì?? Con mở cái ….nút áo! hic (ngủ dậy ba tớ kể lại)
48/bạn ghét dùng màu gì nhất???
Màu hồng! nhưng lại thích con gái dùng đồ màu hồng! haha
49/ hồi nhỏ bạn ước mơ khi lớn lên sẽ làm gì??
Được làm tài xế lái chiếc xe …..máy cày! Để thay con trâu! Vì thấy con trâu tội nghiệp! hic
50/ bạn có thích mặt đồ bóng bảy không?? vì sao?
Không! vì bóng quá ..chói mắt! tớ thích mặt đồ dơ dơ, bụi bụi, nhưng nếu có hột bụi nào trên quần áo thì tớ không thích!
51/ hiện giờ bạn có để ý bạn gái nào chưa??
Nói chung là có! Nhưng mối quan hệ hơi … rắc rối chút chút! Tóm lại thì không
52/ vì sao??
Vì tớ để ý cô đó! Mà cô đó để ý anh khác, anh này để ý một cô khác nhưng ..trớ trêu cô này lại ..để ý mình mà mình thì lại không để ý cô đó!...
53/ tuổi thơ bạn gắn liền với hình ảnh nào??
Đồng ruộng! nhớ nhất lúc 5h30 chiều đứng trên đồng ruộng có ánh nắng vàng vàng của buổi chiều, tiếng chim kêu tìm nơi trú ngụ , mùi thơm thơm của khói rơm bay! Và tiếng máy cày nổ xình xịch
54/ xem ra bạn là người lãng mạn??
Có người bảo tớ là có chút xíu lãng mạn! nhưng phần lớn khen tớ là lãng …xẹt! hic
55/ bạn có thích tiền không?
Tiền ai không thích! Nhưng làm mọi cách để có tiền thì tớ không dám!
56/ bạn theo đạo Cao Đài? Vậy bạn thuộc bao nhiêu bài kinh?
ừ! Tớ thuộc khoảng hơn 10 bài kinh
57/ bạn mặt áo dài khăn đóng bao giờ chưa?
Có! Lúc đi cúng Thầy! Thầy đây ý tớ nói là Thượng Đế đó!
58/ bạn có nghĩ mình là người thông minh không?
Xem lại câu 17
58/ có bao giờ bạn muốn bạn bè mình cùng theo đạo Cao Đài như mình chưa?
Có! Nhưng cũng tuỳ duyên nữa!
59/ bạn bè bạn bao nhiêu % theo đạo Cao Đài??
Hình như khoảng 40% nghĩa là trong 10 bạn thì có 4 bạn theo Cao Đài!
60/ khi ở nhà bạn có hay cởi trần không??
Trùi! Tò mò quá nghen! Kệ, trả lời lun: có! Nhưng cũng tuỳ trường hợp! trời nóng thì cởi trần cho mát, còn trời lạnh thì có crazy mới cởi trần! hìhì
61/ bạn có khóc bao giờ chưa??
có người nói đàn ông mà khóc là yếu bản lĩnh! Hồi nhỏ khóc thì không nói! Nhưng tớ thừa nhận có một lần tớ khóc!
62/ bạn có phải là người hay nói nhiều không??
ừm! thật ra thì tớ “ít nói” nhưng gặp mọi người trong hoàn cảnh “im lặng một cách đáng sợ” thì tớ “nổ” như …..bom hạt nhân! Chủ ýếu làm đối phương vui! Dù không vui thì cũng đỡ …bùn
63/ bạn có hay nghĩ xấu về người khác không??
Trong cuộc sống nếu nói không nghĩ xấu về một người là nói dối! tớ thừa nhận là có nhưng tớ lun hạn chế điều này!
64/ bạn thích mang dép hay mang giầy?
Mang dép cho mát! Mà có tiền đâu mà mua giày, huhu
65/ bạn đã bao giờ vào bếp tự nấu ăn chưa??
Có! Thuộc dạng “trùm” lun! Nhưng tớ nấu …mình tớ ăn được thui!
67/ bạn có nghĩ ai đó sẽ đọc những câu này thì sẽ cười không?
Tớ cũng mong vậy!
66/ bạn có muốn nghĩ một chút để trả lời tiếp không??
Chắc vậy! cho nghĩ 2-3 ngày si nghĩ để viết tiếp!
Vậy thì …nghĩ đi! Nhớ bồi dưỡng cho tốt vào rùi ..thức khuya ..viết tiếp!
Chúc bình an!
<?xml:namespace prefix = o /><o:p>cảm ơn nhìu</o:p>
 
Sửa lần cuối:

Phụng Thánh

New member
Làm thế nào để khỏi già ?
Khi nào các bộ phận trong cơ thể của con người bắt đầu thoái hóa? Già là một điều không ai tránh khỏi. Hiện nay các viện nghiên cứu y khoa đã cho biết một cách chính xác các bộ phận trong cơ thể của con người bắt đầu thoái hóa từ lúc nào.

Các bác sĩ người Pháp đã tìm thấy chất lượng tinh trùng bắt đầu suy thoái từ tuổi 35, bởi thế khi người đàn ông 45 tuổi thì một phần ba số lần mang thai sẽ dẫn đến sảy thai. Angela Epstein đã viết trong DailyMail, tuổi của các bộ phận trong cơ thể bắt đầu suy thoái như sau :

1./ Não bắt đầu suy thoái lúc 20 tuổi. Khi chúng ta trưởng thành, các tế bào não bị giảm dần. Và não cũng teo nhỏ lại. Khởi đầu con người có 100 tỉ tế bào não, nhưng đến tuổi 20 con số nầy giảm dần, và đến tuổi 40 con người mất mỗi ngày 10.000 tế bào ảnh hưởng rất nhiều đến trí nhớ và có tác dụng rất lớn đến tâm sinh lý người già.

2./ Ruột bắt đầu suy giảm từ tuổi 55. Ruột tốt có sự cân bằng giữa các vi khuẩn có ích và có hại. Vi khuẩn có ích sẽ giảm đi đáng kể sau tuổi 55, đặc biệt ở phần ruột già. Sau 55 tuổi bộ tiêu hóa bắt đầu xấu đi và sẽ gây hại cho các bệnh đường ruột. Táo bón là một bệnh thông thường của tuổi già, cũng như dịch vị từ bao tử, gan, tuyến tuỵ, ruột non bị suy giảm .

4./ Bọng đái bắt đầu suy thoái từ tuổI 65. Người già thường mất kiểm soát bọng đái. Nó bắt đầu co lại đột ngột, ngay cả khi không đầy. Phụ nữ dễ gặp trục trặc này hơn khi chấm dứt kinh nguyệt. Khả năng chứa nước tiểu của bọng đái một người già chỉ bằng nửa so với người trẻ tuổi, khoảng 2 cốc ở tuổi 30 và 1 cốc ở tuổi 70. Ðiều này khiến người già phải đi tiểu nhiều hơn, và dễ nhiễm trùng đường tiểu.

5./ Vú bắt đầu thoái hóa từ năm 35 tuổi. Khi người đàn bà đến 30 tuổi thì vú mất dần các mô và mở, sự đầy đặn và kích cở của bộ vú bị suy giảm. Khi 40 tuổi núm vú bị teo lại và vú thòng xuống.

6./ Phổi lão hóa từ tuổi 20. Sụn sườn vôi hóa, lồng ngực biến dạng, khớp cứng ảnh hưởng tới thở, nhu mô phổi giảm đàn hồi, giãm phế nang. Dung tích của phổi bắt đầu giảm dần từ tuổi 20. Ðến tuổi 40 có nhiều người đã bắt đầu khó thở vì các cơ bắp và xương sườn buồng phổi bắt đầu xơ cứng .

7./ Giọng nói bắt đầu yếu và khàn kể từ tuổi 65. Phụ nữ có giọng khàn và nhỏ trong khi đàn ông giọng cao và nhẹ.

8./ Mắt lão hóa từ năm 40 và phần lớn phải mang kiếng, không còn nhìn rõ một vật ở xa. Khả năng tập trung của mắt kém hơn do cơ mắt yếu hơn.

9./ Tim lão hóa từ tuổi 40. Khối lượng cơ tim giảm. Tuần hoàn nuôi cơ tim cũng giảm, suy tim tiềm tàng, huyết áp tăng dần. Sức bơm của tim giảm dần vì các mạch máu giảm sự đàn hồi. Các động mạch cứng dần và bị mở đóng vào các thành mạch. Máu cung cấp cho tim cũng bị giảm bớt. Ðàn ông 45 tuổi và đàn bà 55 dễ bị đau tim.

10./ Gan lão hóa từ năm 70. Chức năng chuyển hóa và giải độc giảm. Tuy nhiên gan là một bộ phận gần như không chịu khuất phục tuổi tác. Người ta có thể ghép gan của một ông già 70 tuổi cho một người 20 tuổi.

11./ Thận lão hóa năm 50. Số đơn vị lọc chất thải khỏi máu bắt đầu giảm xuống ở tuổi trung niên.

12./ Tuyến tiền liệt lão hóa vào năm 50. Hệ thống sinh dục nam gồm có: tinh hoàn và bộ phận sinh dục phụ như đường dẫn tinh, tuyến tiền liệt, tuyến hành niệu đạo, túi tinh và dương vật. Tuyến tiền liệt thường lớn dần theo tuổi tác. Khi tuyến tiền liệt tăng kích thước sẽ ép vào niệu đạo và bàng quang, gây khó khăn cho tiểu tiện. Nó gây nên triệu chứng tiểu ngập ngừng, tiểu nhiều lần, tăng nguy cơ nhiễm trùng tiết niệu và tiểu khó.

13./ Xương lão hóa vào tuổi 35. Cho đến giữa những năm 20 tuổi, mật độ xương vẫn còn tăng. Trẻ em xương lớn rất nhanh, cứ mỗi 2 năm lại thay đổi toàn bộ xương củ nhưng đến tuổi 35 thì xương đã lão, hiện tượng mất xương bắt đầu như một quá trình già cả tự nhiên.

14./ Răng suy từ tuổi 40. Răng bị hao mòn. Dễ bị bệnh nha chu. Niêm mạc bị teo dần.

15./ Bắp thịt lão hóa từ năm 30. Thông thường bắp thịt khi bị lão hoá thì được tái tạo ngay, nhưng đến tuổi 30 thì tái tạo ít hơn là lão hóa. Ðến tuổi 40, mỗi năm bắp thịt bị sút giảm từ 0.5 đến 2 % . Vì thế người già khó giữ thăng bằng, trở thành chậm chạp, dễ bị ngã và gẫy xương.

16./ Nghe [thính giác] giảm đi kể từ giữa năm 50. Rất nhiều người bị lãng tai kể từ năm 60.

17./ Da suy giảm kể từ năm 20. Chúng ta đã giảm dần việc sản xuất chất keo dính của da từ giữa tuổi 20. Việc thay thế các tế bào chết cũng chậm dần.

18./ Vị giác và khứu giác giảm từ năm 60. Thông thường chúng ta có thể nếm được 100.000 vị trên lưởi. Các vị này chúng ta chỉ nếm được phân nửa khi già và đến tuổi 60 thì không còn ngửi và nếm một cách chính xác được nữa.

19./ Sinh sản mất khả năng từ năm 35. Khả năng sinh nở của phụ nữ bắt đầu giảm sau tuổi 35, vì số lượng và chất lượng trứng trong tử cung giảm xuống.

20./ Tóc lão hóa từ tuổi 30. Thông thường cứ 3 năm thì tóc cũ sẽ được thay thế toàn bộ tóc mới. Và đến năm 35 tuổi thì tóc không còn đen nhánh nữa mà ngã màu đen xám và rụng dần đi.

Làm thế nào để làm chậm sự lão hóa ?

Già không phải là một bệnh nhưng già tạo điều kiện cho bệnh phát sinh và phát triển; cần chú ý một số đặc điểm sau:

- Người già thường mắc nhiều bệnh cùng một lúc, có bệnh dễ phát hiện, nhưng cũng có bệnh rất kín đáo, tiềm tàng, nguy hiểm.

- Triệu chứng ít khi điển hình, không ồ ạt, không rõ rệt, nên khó chẩn đoán, dễ sai lạc nếu ít kinh nghiệm.

- Khả năng phục hồi sức khỏe sau các trận ốm thường chậm hơn so với người trẻ, nên sau điều trị phải có thời gian an dưỡng.

Một số biện pháp làm giảm tốc độ lão hóa:

Học thuyết âm dương của y học cổ truyền chứng minh con người là một chỉnh thể giữa âm dương, giữa khí và huyết. Luôn luôn thăng bằng với nhau từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong theo một quy luật nhất định, để duy trì sự sống của con người được bền vững dài lâu.

Vì thế muốn giảm tốc độ lão hóa cần phải:

Về tư tưởng luôn luôn lạc quan yêu đời, chủ động gạt bỏ những cái làm ảnh hưởng đến bộ não, hạn chế tối đa nỗi cô đơn, giải quyết tốt nhất mối quan hệ xã hội và gia đình, có triết lý sống đúng; phải chú ý cả 3 vấn đề: lẽ sống, lối sống và hành động sao cho khoa học văn minh để loại trừ 7 nguyên nhân gây bệnh của Ðông y là : hỷ, nộ, ưu, tư, bi, kinh, khủng.

Muốn được thảnh thơi phải có kiến thức, phải có hiểu biết để nhìn nhận vấn đề sao cho đúng đắn qua báo chí, đài phát thanh, truyền hình để làm chủ được mình và giáo dục cho gia đình, con cháu giảm các nỗi bực dọc và tự chăm lo cho mình.

Thường xuyên luyện tập đều đặn về trí tuệ và thể lực như đọc sách báo, nghe đài, xem TV, internet… đồng thời tập thể dục thể thao, đi bộ, tập thở, tĩnh tâm thư giãn, v.v… phù hợp với hoàn cảnh và sức khỏe từng người.

Sinh hoạt điều độ, không làm gì quá sức bình thường, giữ gìn trạng thái cân bằng giữa ngủ và nghỉ, giữa ăn và làm, giữa trí óc và chân tay, giữa trong nhà và ngoài trời, giữa lười và chăm, v.v… cũng rất quan trọng.

Ăn uống đúng và đủ theo khả năng của mình, không nên nghiện bất cứ thứ gì, hạn chế thịt nhất là mỡ, ăn nhiều rau quả tươi, giảm chất bột, giảm bánh kẹo, bảo đảm cân bằng thức ăn âm và dương, giữ người không béo và cũng không gầy. Nên nhớ con người là giống ăn ngũ cốc, nên thức ăn cho người phải 80% là ngũ cốc còn 20% là rau quả và các thứ khác, không nên ăn quá no, người già rất cần đạm ở đậu tương,mè........

Cần có môi trường sống tự nhiên tốt, phần lớn các cụ sống 100 tuổi trở lên đều ở vùng núi, ở nông thôn còn ở thành phố thì rất ít và gốc cũng không phải thành thị. Hiện nay môi trường sống đang bị tàn phá nghiêm trọng đó là tự hủy hoại mình (chặt cây, phá rừng, chất thải, phân hóa học, thuốc trừ sâu….) đã làm mất đi cảnh thanh bình của thiên nhiên, là điều cũng nên hết sức tránh.

Kiên trì áp dụng 10 bài học về sức khỏe của Nhật Bản, đất nước được mệnh danh là ‘vương quốc của tuổi thọ’ vì có tuổi thọ cao nhất thế giới hiện nay. 10 bài học đó là:

- Bớt ăn thịt (càng ít càng tốt), ăn nhiều rau
- Bớt ăn mặn, ăn nhiều chất chua
- Bớt ăn đường, ăn nhiều hoa quả
- Bớt ăn chất bột, ăn nhiều sữa
- Bớt mặc nhiều quần áo, tắm nhiều lần
- Bớt đi xe, năng đi bộ
- Bớt phiền muộn, ngủ nhiều hơn
- Bớt nóng giận, cười nhiều hơn
- Bớt nói, làm nhiều hơn
- Bớt tham muốn, chia sẻ nhiều hơn.

Những bài học trên có tác dụng rất lớn đối với những người bị tăng huyết áp, bệnh tim mạch, ung thư dạ dày, viêm gan…

Tóm lại: Biết cách sống, ta có thể làm chậm được quá trình lão hóa, kéo dài được tuổi thọ, có thể điều chỉnh được chiếc đồng hồ sinh học trong con người chúng ta chạy chậm lại, ta cũng có thể giữ bộ máy cực kỳ tinh vi của ta được bền vững lâu dài hơn.
 

Phụng Thánh

New member
Khoảng lặng

Ai cũng cần có một khoảng lặng, ít nhất một lần trong ngày để nhìn rõ hơn mọi chuyện đã, đang diễn ra quanh mình. Lặng một chút để nhớ rằng sáng nay mình đã chào ngày mới bằng một cái mặt nhăn nhó hoặc một câu nói thiếu từ bi…

Khoảng lặng trong lòng là những lúc như sáng nay nghe tin một ai đó đã khóc lịm khi hay tin người thân vừa “đi xa”. Chia tay lần cuối với người thân bằng hình hài xương thịt ai mà không xót lòng? Lặng để thấy nỗi xót của người và cũng để nhận diện: rồi sẽ tới lượt mình. Cuộc sống trôi đi với một khoảng lặng như thế còn là để mình nhận diện sự vô thường của kiếp người, của cuộc đời ngắn ngủi, mong manh… Biết thế để trân quý những phút giây được sống, để không sống hoài, sống phí.

Khoảng lặng của một ngày là những lúc ta bắt chân ngồi tĩnh tọa, chắp tay hình búp sen đối trước tượng Bụt, thở thật nhẹ để tặng một ai đó nụ cười (cũng chính là tặng mình một… chút bình yên). Nhận diện sự mầu nhiệm của việc cho và nhận những thứ không phải là vật chất nhưng vẫn mang lại hạnh phúc, âm ỉ! Tặng cho bạn, cho mình và cho nhiều người nụ cười cũng chính là ta vừa gieo nhân của hạnh phúc, đơn giản thế mà có khi ta mải miết kiếm tìm ở đâu đâu.

Khoảng lặng của một chặng đời (ví dụ như khi tôi 25 tuổi) là lúc mình tìm về miền nhớ với những ký ức vui, buồn, được, mất cùng với những cung bậc rất con người như hỉ, nộ, ái, ố. Ký ức của 25 năm đầu trong hành trình làm người đáng để lặng một chút, để thương mẹ nhiều hơn. Chẳng hiểu sao mẹ có thể vượt qua tất cả những gian khó ấy để nuôi dạy mình cho đến ngày hôm nay được nhỉ? Nếu không có tình thương và đức hi sinh thì chắc mẹ sẽ khó có thể đi qua những chông gai như đã từng đi qua…

Khoảng lặng của một đời, ai đó bảo tôi – hãy sống đi để cảm nhận và tìm ra nó bằng chính trái tim nhạy cảm, yêu thương và bằng cái đầu tỉnh táo, biết lắng nghe…

PT s/t từ các Email gởi cho minh.
 

Phụng Thánh

New member
Cho đi là hạnh phúc

Mark MacKinnon – Trà Mi lược dịch – Phụng Thánh s/t

Thẩm Quyến (Shenzhen, China) — Cuộc đời của Yu Pengnian (Dư Bành Niên) từ một người nghèo bán rong trên đường phố trở thành ông trùm bất động sản Hồng Kông đã là một điểm đáng chú ý nhất. Sau đó, ông cụ 88 tuổi đã có thêm một hành động hiếm hoi gây sốc tại Trung Quốc nơi mà ngày càng trở nên một xã hội vật chất nhiều hơn: Ông Bành Niên đã cho tất cả.

Nói rằng hy vọng sẽ làm gương cho những nhà giàu Trung Quốc khác, Dư Bành Niên đã họp báo trong tháng Tư để thông báo việc ông tặng 3.200.000.000 nhân dân tệ cuối của ông (khoảng 500 triệu USD) cho một tổ chức từ thiện do ông thành lập 5 năm trước đó để hỗ trợ cho dự án chính ông gầy dựng – cấp học bổng cho sinh viên, tái thiết sau trận động đất Tứ Xuyên năm 2008, và trả chi phí giải phẫu cho những bệnh nhân, như ông, bị đục thủy tinh thể (đục nhân mắt – cataract).

“Đây là mó quà tặng cuối cùng của tôi,” ông công bố. “Tôi không còn có gì hơn để cho nữa.”

Với đóng góp đó, ông Bành Niên đã trở thành người Trung Quốc đầu tiên hiến tặng hơn 1 tỷ đô-la cho từ thiện, tính đến nay ông đã đóng góp gần 1,3 tỷ USD tiền mặt và bất động sản cho Viện Dư Bành Niên (Pengnian Yu Foundation.)

Cả Trung Quốc choáng váng, câu hỏi đến một cách nhanh chóng, “Những người con của ông không nổi giận vì ông đã cho đi cả gia tài của họ sao?” “Tụi nó không phản đối ý định này, ít nhất không phải trước quần chúng,” ông Dư Bành Niên, người lập dị, nói, cười, khi được hỏi các câu hỏi một lần nữa trong một cuộc phỏng vấn tại văn phòng của ông trên đỉnh khách sạn Panglin 57 tầng ở thành phố Thâm Quyến, miền nam Trung Quốc.

Khách sạn Panglin ở Thẩm Quyến
Nguồn: panglin-hotel.com

“Nếu con tôi có khả năng, chúng không cần tiền của tôi,” ông Bành Niên giải thích. “Nếu con tôi không có năng lực, để lại cho nhiều tiền chỉ làm hại chúng.”

Để bảo đảm chuyện đó sẽ không xảy ra, ông đã bổ nhiệm ngân hàng HSBC làm quản lý tài sản cho Viện Dư Bành Niên và quy định rằng không cổ phần của Viện sẽ không thể được thừa kế, bán đi hay đem đầu tư.

Trong một xã hội mà chủ nghĩa tư bản chỉ mới 30 tuổi, và cống hiến cho từ thiện còn là một khái niệm mới mẻ hơn nữa, Dư Bành Niên nói một trong những mục tiêu chính của ông trong việc hiến tặng tài sản của mình là để làm gương cho những người Trung Quốc giàu có khác. “Mỗi người đều có một cái nhìn khác nhau về tiền. Một số làm những điều tốt với nó, một số người giàu không phải gì với nó... Mục tiêu của tôi là làm người đi trước, là người tiên phong khuyến khích người giàu, trong và ngoài Trung Quốc, để làm một cái gì từ thiện.”

Yu Pangnian
Nguồn: insidelife.mondoraro.org

Thật là dễ để mô tả ông Bành Niên là một người kỳ quặc. Tóc của ông nhuộm màu đen tuyền và chải bồng lên. Ông thường xuyên mặc áo trắng kiểu Mao với đôi giày màu trắng mà những đứa cháu Tây học của ông phải lặng lẽ rúm người. Bàn làm việc của ông, ở ngay giữa một văn phòng cùng với hàng nửa tá nhân viên của Viện; mặt bàn đầy những vật linh tinh như một bát trái cây nhựa, máy một đếm tiền, và một cặp mô hình máy bay song đấu, một của Trung Quốc, một của Mỹ.

Ít khoe khoang tài sản – ông sống tại khách sạn Panglin và ăn hầu hết các bữa ăn của mình trong hàng buffet – nhưng ngồi bên dưới một bức chân dung khổng lồ của mình đang mỉm cười. Một cái đĩa khổng lồ in hình ảnh của ông đặt dựng đứng trên bàn của ông, nhìn thẳng vào bất cứ ai đang ngồi trước mặt.

Kỳ dị như thế, nhưng khó ai có đặt câu hỏi về sự hào phóng của Dư Bành Niên. Ông Dư, người được xếp hạng người giàu thứ 432 tại Hoa lục, đã đứng đầu, 4 năm liên tiếp, danh sách những nhà hảo tâm hàng đầu Trung Quốc trong Báo cáo Hurun – và chắc chắn sẽ đứng vị trí đó một lần nữa trong năm nay – lãnh đạo bằng cách làm gương bằng lế hoạch hiến tặng quy mô lớn đã lặng lẽ lây lan trong một số ngày càng tăng của những người giàu sụ của Trung Quốc.

Ông Bành Niên nói rằng niềm đam mê làm từ thiện là kết quả của nguồn gốc đói nghèo của chính mình. Sinh ra tại một ngôi làng nhỏ ở tỉnh Hồ Nam, phía Nam Trung Quốc, ông tới Thượng Hải từ thuở còn là thanh niên, hy vọng tìm được vận may. Nhưng không, ông đã trở thành người kéo xe và bán nữ trang rẻ tiền trên hè phố cho đến khi ông bị bắt vào năm 1954 – bị cáo buộc oan uổng rằng ông xuất thân từ một gia đình địa chủ giàu có – và bị kết án ba năm tù ở một trung tâm “cải tạo tư tưởng.”

Sau khi được thả, cuối cùng ông đã bắt được một cơn gió may mắn khi được cấp giấy phép hiếm hoi để du lịch sang Hồng Kông. Ông tìm được việc lau dọn tại một công ty lớn, và mặc dù không biết nói tiếng Anh hoặc tiếng Quảng Đông, ông từ từ lên đến một vị trí quản lý cấp thấp, và chắt chiu dành dụm suốt thời gian đó.

Trong thập niên 1960, ông Bành Niên và một số bạn gộp tiền lại và mua bất động sản đầu tiên của họ, khởi đầu của một sự nghiệp mới mà ông đã làm ra hàng triệu đồng vì biết buôn bán khôn ngoan để sau này bán lại với giá gấp 20 lần hoặc nhiều hơn giá gốc. Khi vốn liếng đã nhiều, ông nổi tiếng tại Hồng Kông với danh hiệu “Vua hhách sạn ái tình”– một cái tên ông ghét cay ghét đắng – vì có nhiều khách sạn của ông đã được cho khách thuê theo giờ. Ông cũng nổi tiếng vì đã mua được căn nhà cuối cùng của ngôi sao phim công phu Lý Tiểu Long đã ở trước khi qua đời, một tài sản Dư Bành Niên sau đó tặng lại cho chính quyền Hong Kong làm một viện bảo tàng.

Nhưng ở nông thôn Trung Quốc, đặc biệt là tỉnh Hồ Nam, quê quán của ông, ông Dư Bành Niên nổi tiếng một cách rất khác. Mỗi năm trở về quê Lâu Để (Loudi) trong kỳ nghỉ Hội Xuân, ông đều lì xì phong bì đỏ đựng tiền mặt cho người già và kẻ nghèo.

Những chuyến về quê đó đã dạy ông bài học đầu tiên về những nguy hiểm của việc hiến tặng từ thiện. Vào một năm, ông nhờ quan chức chính quyền địa phương để giúp ông cho tiền vào mỗi phong bì với 400 nhân dân tệ. Sau đó ông mới biết đã có rất nhiều tiền ông tặng người nghèo đã vào túi của các quan chức tham nhũng, và cho đến ngày nay, ông nhấn mạnh rằng tiền ông hiến tặng phải trực tiếp đến tay người nhận mà không qua bất kỳ tổ chức từ thiện khác hoặc cơ quan chính phủ nào. “Ở Trung Quốc, tôi làm từ thiện bằng chính đôi mắt và bàn tay của mình. Tôi không tin ai hết,” ông nói.

Ông Dư Bành Niên bắt đầu làm việc từ thiện quy mô rộng lớn hơn sau khi bị bệnh đục nhân mắt và đã được giải phẫu chữa lành đôi mắt của mình vào năm 2000. Sau đó, khi tìm hiểu về bệnh cataract, ông thấy rằng hàng năm có đến 400.000 người Trung Quốc bị đục thủy tinh thể, và nhiều bệnh nhân không có đủ khả năng chi trả tiền phẫu thuật.

Ông rất cảm động và quyết định chi 10 triệu đô-la hàng năm cho phòng khám cataract di động đến những vùng xa xôi nhất của Trung Quốc để thực hiện những ca phẫu thuật. Tấm hình quá khổ của ông – với đôi mắt đã khỏi – ở bên hông của chiếc van “Mắt sáng”, đã thực hiện hơn 150.000 ca mổ cataract trên khắp Trung Quốc từ năm 2003 đến nay.

Dư Bành Niên nói niềm đam mê mới nhất của ông là giáo dục. Ông nói rằng ông muốn phần lớn tiền từ các khoản hiến tặng gần đây nhất của ông, cũng như lợi nhuận từ các khách sạn và các tài sản khác, ông đã tặng cho Pengnian Yu Foundation, dành cho học bổng. “Một số cho học sinh nghèo, số khác cho sinh viên giỏi mà tôi muốn khuyến khích, kể cả sinh viên nước ngoài muốn du học tại Trung Quốc,” ông nói. “Giáo dục rất quan trọng cho quốc gia, liên quan rất chặt chẽ đến sự thịnh vượng và mức sống.”


Một dự án kế thừa

Ông Yu tự hào khi nghe tên ông đề cập bên cạnh những nhà hảo tâm nổi tiếng phương Tây như Bill Gates và George Soros – cũng như Li Kashing ở Hong Kong, nhà hảo tâm nổi tiếng nhất của châu Á đã cho đi 1,4 tỷ USD trên tài sản ước tính khoảng 21 tỷ đô-la – nhưng Dư Bành Niên thích nêu lên việc đã đi một bước xa hơn vì ông đã cho đi tất cả tài sản của mình. Tuy nhiên, ông công nhận ông cũng không sẵn sàng để trở lại đời sống khó khăn thời còn trẻ.

“Tôi không phải là người nghèo, chưa. Tôi vẫn còn có một thẻ tín dụng – một thẻ tín dụng Mỹ – và tôi có một phòng VIP tại khách sạn này. Và tôi đi máy bay ghế hạng nhất. Tôi cho phép mình được thế,” ông mỉm cười nói.

Dư Bành Niên nói, cháu nội của ông, Dennis Pang, lắng nghe với cả sự tôn trọng và trìu mến. Là một trong những người để kế thừa một số tài sản, Ông Pang thừa nhận rằng ban đầu ông đã hoang mang vì ông nội của mình khăng khăng cho đi tất cả những gì ông đã làm ra. Nhưng khi nhận công việc trợ lý cá nhân của ông nội mình, và thấy tận mắt những việc tốt mà Yu Pengnian Foundation đã làm được.

“Trước khi đến đây, tôi đã bối rối. Nhưng bây giờ khi thấy những người mà ông tôi giúp, tôi hiểu rằng đó là một sự đặc biệt,” ông Pang nói. Con trai của Dư Bành Niên, cả hai trong tuổi 60, đều là thành viên Hội đồng Quản trị của Viện.

Ông Yu vui mừng có sự hỗ trợ của gia đình, nhưng nói rằng ông sẽ làm việc từ thiện của mình dù có sự chấp thuận hay không của họ. “Tôi không quan tâm những gì người khác nghĩ. Hiến tặng tiền của mình làm cho tôi hạnh phúc. Tôi đã từng là người nghèo.”


=======================

Thế nào là sung sướng?

Ngạn ngữ cổTrung Hoa có câu: Biết đủ là đủ, Không biết Đủ thì Thế nào mới là Đủ. Ngạn ngữ Việt Nam có câu "(Đùng) Đứng núi này trông núi nọ" vì nghĩ rằng núi đó cao hơn, Mỹ, Anh có câu "Cỏ nhà hàng xóm luôn luôn xanh hơn" cũng là có y khuyên ta biết đủ, chẳng nên "Mơ cây cao bóng dài" mà than thở.

***********

Chàng thanh niên nọ lúc nào cũng than vãn số mình không tốt, không thể giàu có được. Một ngày, một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của anh bèn hỏi :
- Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?

- Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo. Chàng trai buồn bã nói.
- Nghèo ư, cháu là một người giàu đó chứ ?
- Chưa ai nói với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo.
- Giả như ta chặt ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng tiền vàng cháu có đồng ý không?

- Không ạ.
- Giả như ta chặt một bàn tay của cháu, ta trả 30 đồng tiền vàng, cháu có chịu không?
- Không bao giờ.
- Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 300 đồng tiền vàng, cháu thấy thế nào?
- Cũng không được.

- Vậy ta trả cháu 3000 đồng tiền vàng để cháu trở thành ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?
- Đương nhiên là không.
- Cháu muốn giàu. Vậy ta sẽ đưa cho cháu 30,000 đồng tiền vàng để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?

- Cháu cảm ơn ông! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.

Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không thực sự hiểu ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Bạn hãy xem :
- Nếu sáng mai tỉnh dậy, cảm thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rát nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.

- Nếu bạn còn cảm nhận được vẻ đẹp của một ngày nắng mới, thì bạn đã hạnh phúc hơn hàng triệu người khác không may mắn được nhìn những vẻ đẹp giản dị của đời thường.
- Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua sự tàn phá của chiến tranh, sự đơn độc, lạnh lẽo trong nhà tù, chưa bị đói rét rình rập, thì bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên trái đất.

- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn có quần áo để mặc, có tiền để tiêu xài, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người nghèo đói vô gia cư trên thế giới.
- Nếu bạn có tài khoản trong ngân hàng, thì bạn đã được xếp vào nhóm 8% những người giàu nhất thế giới.

- Nếu bố Mẹ bạn vẫn còn sống, và sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, thì bạn thuộc số ít nhóm người hạnh phúc nhất trên thế giới.
- Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà không được.

- Nếu bạn được ôm người thân vào lòng hay được chia sẻ cùng họ những tâm sự của mình, thì bạn đã là người hạnh phúc hơn nhiều người khác không bao giờ nhận được tình yêu thương từ người khác.
- Nếu bạn vẫn còn nhận được những lời chúc phúc từ những người xung quanh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người cô đơn, không người thân thuộc.

- Nếu bạn đọc được những dòng chữ này, thì bạn đã hạnh phúc hơn 2 tỷ người không thể đọc được trên thế giới.
Sau khi bạn đọc xong những dòng chữ này, bạn có thể nhìn lại mình qua gương và mỉm cười :" Hóa ra, mình cũng là một người giàu có và hạnh phúc".

Ngô Hiếu
 

Phụng Thánh

New member
CHIẾT TỰ (chẻ chữ)

Một anh Phật tử sau một tai nạn dập nát thân thể đã được ghép lại chiếc chân mới lấy từ di hài của một người hiến xác.
Không bị tàn tật, anh mừng lắm, nhưng đêm đêm nhìn lại cái chân ngoại lai kia, anh cứ rùng mình và nghĩ đến người nằm dưới mộ.
Một ngày, nhắm chịu không thấu, anh chạy lên chùa thăm sư phụ là một thiền sư và kể lại nỗi sợ của mình.
Vị hoà thượng nhìn anh rồi mỉm cười:

- Con thấy sợ cái chân đó vì cho rằng nó không phải là của con, nhưng thử hỏi, cái-chân-xưa-giờ-theo-con-từ-bé có đúng là của con không ?

Truyện kể rằng anh Phật tử từ đó ngủ ngon, hết sợ.
Và tôi từ lúc biết được câu chuyện này cũng thấy mình ít nhiều an lạc hơn xưa.
Tôi đã hiểu chữ CỦA một cách chu đáo hơn, thấm thía hơn.
Rồi cũng từ đó, tôi nghiệm ra một điều rằng ở đời nhiều lúc chỉ một chữ thôi cũng là một trời suy tư.

Chiều nay, một người Phật tử gửi tôi cái link để đọc bài viết của một người trẻ chẳng biết trong hay ngoài nước.
Họ nói thích bài đó, khen hay và giới thiệu cho tôi. Tựa đề bài viết đó là Tình Lỡ. Thiệt lạ, đọc hết bài, nhưng tôi không hiểu gì hết. Lòng tôi đã bị cái tựa đề Tình Lỡ kia níu kéo ngay từ phút đầu. Nói chính xác, tôi đã bàng hoàng, ngẩn ngơ chỉ vì một chữ LỠ kia thôi. Nào phải chỉ có tình mới lỡ.
Có gì trên đời này lại không bị lỡ chứ.
Nhìn quanh ta, rồi thì cả thế giới, hình như chẳng gì là trọn vẹn hết.
Này nhé, có ai trên đời này dám nhận đời mình là viên mãn đâu.
Cả một quốc gia cũng thế.

Nhiều kẻ giàu mà không sang, bởi họ chỉ phú mà không quý.
Tiền bạc rủng rỉnh mà kiểu xài tiền thì ngửi không vô, đó là giàu mà không sang, phú nhưng chưa quý.
Nhìn xa một chút, nước Tàu bây giờ có biết bao tỷ phú, nhưng ở một xã hội nghèo nàn nhân văn sau mấy chục năm Cộng Sản thì khó mà kiếm ra một người thật sự phú quý.
Dám bỏ cả triệu Mỹ kim mua một con chó ngao Tây Tạng về cung phụng như đấng sinh thành, nhưng đố họ dám bỏ ra một phần trăm số tiền đó để làm từ thiện.
Đáng ngại là ở Việt Nam bây giờ cũng có rất nhiều kẻ chỉ phú mà không quý như thế.
Tôi muốn gọi đó là một trường hợp Lỡ: Lỡ làng, dở dang…
Rồi đến chữ An Lạc.
Biết bao người trên đời này ngó ngon lành vậy, nhưng thiệt ra họ chỉ được An (yên) mà chắc gì được Lạc.
Nhà cửa ổn định, thu nhập ổn định, sức khỏe ổn định, kể cả gia đạo cũng ổn định, nhưng liệu lòng họ có được vui không.
Tôi từng nói rồi, nhiều khi có chuyện để lo toan còn dễ sống hơn là những ngày tháng nhàn cư vô vị, không đắng không ngọt.

Viết đến đây tôi chợt nhớ đến mấy bài báo online gần đây nói về làn sóng thực phẩm độc hại của Trung Quốc và Việt Nam đang được xuất khẩu tứ tung thì càng thấm thía chữ Lỡ này.
Nhiều món trong đó là thứ khoái khẩu của người mình, nhưng ngon mà chẳng lành.
Không phải món nào ngon thì cũng lành.
Cũng như nhiều người tuy dễ thương mà cũng đáng sợ vậy.
Hai chữ ngon lành từ đó không phải dễ dùng.

Ngay đến một chữ rất phổ biến như Phúc Đức cũng khó mà tìm được chỗ dùng.
Nhiều kẻ đời nay chỉ có phúc mà không có đức.
Người học A-Tỳ-Đàm thường thích nói chặt chẽ nên khó chấp nhận điều tôi đang viết.
Một cách nôm na, tôi hiểu Đức ở đây là những đức tánh hàm dưỡng nhân cách của mình.
Một người tiện tay làm một hai chuyện giúp đỡ kẻ khác không sánh được một người thường ngày làm gì cũng biết nghĩ về kẻ khác.
Phúc thì ai cũng làm được, nhưng Đức thì phải là kẻ có tâm cơ.

Tôi không nhớ là Lão Tử hay Trang Tử đã có câu nói này:
Người thời nay quyền cao tước trọng đến mấy cũng chỉ là hàng quý nhân chứ không phải bậc đại nhân như thời trước.
*Cứ theo kiểu chẻ chữ (chiết tự) đó mà nói thì ta có bao điều thú vị để mà suy gẫm.
Như thánh nhân chỉ có Đau mà không Khổ, phàm phu nhiều khi Thông nhưng chưa chắc đã Minh, Giải nhưng chưa chắc đã Thoát, Tình không hẳn là đi với Yêu, tôi còn muốn nói là Sung chưa chắc đã Sướng, nhưng thôi !

Chẻ chừng đó cũng đủ mỏi tay mòn búa rồi, chỉ mong người đời nhớ được bài học Chính Danh của thầy Khổng để mà sống trọn vẹn ngoài đời, trong đạo. Thế còn gì hơn được nữa. Mong thay !

Phụng Thánh s/t từ những email gởi đến .
 

Phụng Thánh

New member
Ván Cờ Sinh Tử

Lời vào truyện:

Có bao giờ chúng ta nghe từ miệng một vị Thiền-sư dạy Đạo cho môn sinh như thế này chưa:

- Này chư tử! Thưở còn trai trẻ, làm kiếm khách Áo Trắng, ta ít khi rút kiếm ra khỏi bao, rút ra là phải chém.
Hàng tục sĩ gọi ta là Kiếm vương.

- Này chư tử! Thưở còn trai trẻ, làm giang hồ kì thủ, ta ít khi chơi cờ. Khi đã chơi, một quân cờ đặt xuống - trọng lượng như một quả núi - sẽ kết thành định mệnh. Định mệnh không lập lại hai lần. Dòng sông đã chảy, vậy thì những quân cờ kế tục đi đến chung quyết. Không do dự. Không ngập ngừng. Người đời gọi ta là kỳ vương.

- Này chư tử! Kiếm vương ta cũng bỏ, kỳ thủ ta cũng lìa, khoác tay nải, dép cỏ, nón mê, lang thang học Đạo. Ba mươi năm chí thú tinh cần mới thấy được cửa vào. Mười năm lên núi sâu thiền tu, tịch mặc. Sở chướng đã trừ. Mê lầm đã tuyệt. Núi cũng là núi. Sông cũng là sông thôi. Kiếm vương kia thành Kiếm đạo. Kỳ vương kia thành Kỳ đạo. Tại sao như thế?

- Này chư tử! Nay ta có mấy lời tâm huyết, như dao chạm đá, như kiếm xuyên mây. Hãy nghe mà lập tâm lập
hạnh. Đốt cháy kiến hoặc, dội tắt nghi tình, vào chốn ngũ trần mà thong dong tự tại. Hãy nghe đây! Phàm người tu Phật, một niệm phóng đi, tác thành nghiệp báo. Vậy hãy như tay Kiếm vương kia, chớ khinh suất mà ra chiêu, đừng cho ý tưởng tự do khởi động. Khi ngưng tụ sinh lực. Lúc buông lúc xả nghỉ ngơi. Hãy xuất niệm như xuất kiếm. Đã xuất là phải đạt .

- Này chư tử! Phàm người tu Phật, phải tinh luyện tư duy, khổ hạnh tư duy. Một tư duy đặt trên đối tượng. Một tư duy dẫn dắt hành động. Phải như tên kỳ thủ kia, một quân cờ đặt xuống, trọng lượng một quả núi. Dòng sông không chảy hai lần. Đừng do dự. Đừng ngập ngừng. Quân cờ đặt xuống là tác thành định mệnh, tác thành nhân quả, nghiệp báo .

- Này chư tử! Hãy xuất cờ ! Hãy xuất niệm! Hãy xuất kiếm! Bước tới ! Không ngoảnh đầu! Không có sinh tử giữa dòng chảy trôi liên lỉ! Không có sau trước giữa vòng tròn vô thỉ, vô chung!

*****
Bài giảng kia đã từ một tu viện thâm u trên núi cao, đâm xuyên qua mấy đỉnh mây mù, băng tuyết, rơi xuống, cắm vào giữa lòng các đô thị. Người ta tỉnh giấc, bàng hoàng. Ngàn năm Phật giáo kinh điển, từ chương, thụ động, tiêu cực, đắm say bùa chú, hương khói vật vờ; chợt đứng dậy, vươn cao, nắm định mệnh mình bước đi như thớt voi lâm trận, hùng dũng hô to, cánh sát cánh, vai sát vai ... ánh lửa Trí Tuệ bùng lên, thổi sinh khí, đem lại Cái Đẹp, Sức Mạnh và Tự Do Tối Thượng cho con người.

Phật giáo thời Khâm Minh Thiên Hoàng, đến đây, hậu bán thế kỷ XV, sống lại, mang cơ thể mới, tinh thần mới, dẫn Nhật bản đi vào thời đại phú cường. Công lao ấy có ai ngờ rằng khởi từ Trí Tuệ của một người: Thiền-sư Dai-so-kim! Ngài tịch năm 1491, nơi một am thất nhỏ ở Keti phía nam Tây hải đảo .

*********
Truyện ngắn sau đây thuật lại một trường hợp dạy Đạo của Người:

Thanh niên Ka-jo-ju sau khi thất vọng về đường công danh, tình yêu, sự nghiệp bèn tìm đến một tu viện trên non cao và thưa với Tu viện trưởng:

- Thưa ngài! Con đã thấy rõ bộ mặt thật của đời nên mong muốn giải thoát khỏi những đau khổ . Thế nhưng, con không có khả năng hành trì một thứ gì lâu dài . Không bao giờ con có thể sống nhiều năm trong một thiền định, học tập, giới luật hay cái gì nghiêm túc tương tự như vây. Con sẽ thối chí và rơi trở vào cuộc đời, dẫu biết rằng mình không còn chịu đựng được. Quyên sinh là biện pháp hay nhất, có lẽ. Thưa ngài ! Vậy thì còn con đường nào ngắn nhất, dễ dàng nhất dành cho những kẻ như con hay không?

- Có chứ!

Tu viện trưởng một thoáng lạ lùng nhìn người thanh niên rồi trả lời:

- Nếu con trung thực! Nhưng hãy cho ta biết là con đã học những thứ gì ? Sở trí ra sao? Có thể có những khả năng như thế nào ? Thảng hoặc, con thường hay tập trung tâm ý nhiều nhất vào chuyện gì ?

Ka-jo-ju có vẻ nghĩ ngợi, sau đó, y thở dài thườn thượt :

- Ôi! Thực sự thì không có thứ gì! Con chưa nghĩ là mình phải nên như thế này hoặc nên như thế nọ! Vả chăng, mục đích của sự học cũng chỉ đưa đến hư vô và phù phiếm ! Công danh, sự nghiệp giữa cuộc đời này cũng chỉ là giấc mộng đầu hôm. Hiện giờ gia đình con lại khá giả nên con không cần phải làm việc . Riêng về sở thích thì ... tuyệt, con thích đánh cờ nhất! Cả đời, dường như tâm trí con chỉ tập trung vào đó thôi. Trong vài cuộc tranh giải gồm những kỳ thủ già dặn bốn phương, thỉnh thoảng con cũng giật được một phần thưởng ưu hạng.

- Rất tốt!

Tu viện trưởng gật đầu:

- Chưa đến nỗi phải bỏ đi. Nhưng mà điều này mới thật là quan trọng, con có niềm tin nào nơi ta không chứ ?

- Con đã chọn lựa .

- Thế nào ?

- Ngài là Kiếm vương!

Thanh niên Ka-jo-ju chợt nói lớn:

- Lại là Kỳ vương nữa . Ngài đã dùng sức mạnh của đạo đức và trí tuệ để thu phục nơi tu viện này những con ngựa hung hăng nhất, những tay giang hồ kiêu ngạo và bạc hãnh nhất . Không cần phải nói rằng người ta tính phục ngài như thế nào, ngài Tu viện trưởng ạ!

- Hỡi con, này Ka-jo-ju! Ta muốn hiểu cường độ tín phục ấy ở riêng nơi con thôi.

Nghe gọi đúng tên mình, Ka-jo-ju rúng động cả châu thân. Bất giác, thanh niên đưa mắt nhìn Tu viện trưởng, và y cảm thấy một sức thu hút kỳ lạ không cưỡng được .

Ka-jo-ju gật:

- Tín phục. Con hoàn toàn tín phục.

Tu viện trưởng chậm rãi quay qua bảo thị giả:

- Vậy hãy cho gọi tu sĩ Mu-ju đến đây cùng với bàn cờ của y.

Người được gọi là một tu sĩ trẻ, rất trẻ, vóc người tầm thước, dáng dấp nho nhã, khuôn mặt sáng rỡ, tròn trặn đầy phúc hậu.

- Mu-ju con!

- Bạch thầy, con nghe.

- Bao nhiêu năm con theo thầy học đạo. Con mời cơm, ta ăn. Ta gọi, con dạ. Ta giẫy cỏ , con cuốc đất ... Tình thầy trò giữa chúng ta thật không có gì đáng phải phàn nàn cả chứ ?

- Dạ, quả thế thật.

- Ta còn muốn hỏi rõ hơn nữa. Từ trước đến nay, con không hề mảy may nghi ngờ gì nơi ta đấy chứ ?

- Phải nói ngược lại, bạch thầy - giọng tu sĩ trẻ chợt như viên đá nặng ngàn cân- phải nói là con tuân phục thầy một cách tuyệt đối.

- Rất tốt! Vậy này Mu-ju! Ngây bay giờ ta yêu cầu con sự tuân phục "Kim cương bất hoại" đó.

- Xin vâng.

Tu viện trưởng - chính là thiền sư Dai-so-kim- chợt đứng dậy, bước tới bức tường phía đông. Ở đó có treo 1 thanh kiếm cổ, vỏ nạm bạc khảm xà cừ, nhưng tuế nguyệt đã phủ lên đấy môt lớp bụi đục . Gần nửa thế kỉ nay, ngài không đụng đến thanh kiếm ấy . Cái thời Kiếm vương trai tráng oanh liệt dường như mới hôm qua đây thôi. Ngài thò tay. Một tiếng động khẽ vang lên. Kiếm đã ra khỏi vỏ. Mũi kiếm sắc lạnh ngời ánh thép xanh biếc.

Thiền-sư Dai-so-kim quay lại, đứng thẳng như một cõi tùng gân guốc.

- Này Mu-ju ! Ngài nói chậm rãi - Con hãy chơi cờ với chàng thanh niên này. Và nghe đây ! Nếu con thua, ta sẽ chém đầu con. Nhưng ta hứa là con sẽ được tái sanh vào một cõi lạc phúc. Nếu con thắng, ta sẽ chém đầu chàng thanh niên. Suốt đời anh ta mê mải ham thích trò chơi đó, nếu để thua thì chém đầu y chẳng oan tí nào.

Hai người lạnh toát sống lưng nhìn Tu viện trưởng, và trong thoáng giây đó, họ hiểu rằng ngài nói thật.

Thanh niên Ka-jo-ju đứng trân, bất động, loáng thoáng theo hơi gió buốt lạnh câu nói xa xưa của Kiếm vương:
"Ta ít khi rút kiếm ra khỏi bao, rút ra là phải chém!" . Bất giác, thanh niên đưa tay sờ lên cổ mình, mồ hôi lấm tấm, gai lạnh. Tu sĩ Mu-ju chỉ thoáng một giây sợ hãi như tí gợn trên mặt hồ rồi mất. Trọn đời bằng vào đức tin tuyệt đối nơi đức Thầy, nên việc giao phó định mệnh không phải là điều đáng suy nghĩ lâu.

Giữa thiền đường, lư trầm nghi ngút. Cơn gió lạnh lẽo lùa qua liếp cửa. Thiền sư Dai-so-kim ngồi xuống sau làn khói lung linh mờ ảo, tay nắm chặt đốc kiếm trịnh trọng với phong độ của một bậc tôn sư. Không khí đọng lại, trang nghiêm và tĩnh mịch đến ghê người.

Cả hai hoàn toàn bị khiếp phục.

Họ bắt đầu bước vào ván cờ sinh tử.

Ván cờ không còn là trò chơi nữa. Là cái gì nghiêm trọng nhất trên đời này. Ván cờ chính là cuộc đời . Ván cờ chính là sinh tử. Và cả hai hoàn toàn tập trung tâm ý vào đó không một mảy may dám xao lãng.

Chỉ vài nước khởi đầu, thanh niên đã sớm hiểu mình đang đối đương với một địch thủ kỳ tài và già dặn . Tu sĩ trẻ lại un đúc trầm tĩnh của thiền môn. Đó là những yếu tố đáng ngại. Mồ hôi từ trán chàng thanh niên chảy dài xuống ngực. Tu sĩ Mu-ju đã chiếm ưu thế mất rồi. Và như là một lão ngựa tự tin, sung sức - chỉ cần sải từng bước đều đặn giữ khoảng cách đầu ngựa.

Chiến thắng chỉ còn là thời gian.

Ka-jo-ju quên ngoại cảnh, quên bản thân, quên cả việc sống chết. Ngay giây phút này - tình yêu, công danh, sự nghiệp, ưu hận - là những đám mây đen bị xua tan một cách nhanh chóng. Tâm trí Ka-jo-ju hoàn toàn chú mục vào cái đam mê duy nhất của đời mình. Phong độ, sinh lực, thiện xảo, sự thông minh dễ dàng trở lại với chàng. Thế là Ka-jo-ju khôn khéo gỡ từng thế một. Tuy nhiên, tu sĩ Mu-ju vẫn tranh tiên. Rất chậm, vững chãi, từng bước vây hãm thành trì, không một sơ hở tối thiểu để cho chàng thanh niên lập lại thế quân bình.

Đột nhiên, thanh niên Ka-jo-ju bỏ thủ, bỏ cả thành trì, huy sinh quân mã, tung những đòn chớp giật. Lớp chết, lớp khác xông lên với khí thế quyết tử. Lấy công làm thủ là chiến thuật bình thường, nhưng sự hy sinh quá đột ngột, liều lĩnh và táo bạo như vậy thì quả là Mu-ju mới thấy lần đầu. Đến lượt tu sĩ trẻ toát mồ hôi, từng giọt, từng giọt rỏ xuống bàn cờ. Ka-jo-ju chỉ chờ có thế. Chỉ cần một thoáng bối rối lưỡng lự của đối thủ là y chém đông chém tây những thế táo bạo - nhưng chỉ là hư chiêu - rồi rút về an toàn, bình chân như vại.

- Đệ tử vây Ngụy, cứu Triệu, hao tổn tâm cơ là chỉ mong cái thế bảo toàn - Ka-jo-ju thở phào nói - Thật ra, nếu đệ tử không thất vọng tình đời thì không đi những thế tuyệt mạng như vậy. Vì từ bi, vì trung hậu và chơn chất mà tiểu sư phụ mất thế thượng phong. Hiện giờ tiểu sư phụ dẫu hơn quan nhưng chuyện thắng bại khó biết phần ai.

Lợi dụng khi quân mã tu sĩ đang tản mạn đó đây, thanh niên kéo đôi pháo giăng về giữ trung quân. Binh lính và ngựa ngăn ở ven sông. Một xa chợt đông, chợt tây, chợt tấn, chợt thoái xông xáo giữa chốn thiên binh vạn mã .

Tu sĩ trẻ bắt đầu thấy mình yếu thế . Tự tin một thoáng lay động là phía tả tiền bị viên hổ tướng của địch phá vỡ. Lão ngựa già của đối phương đươc hai chốt hộ vệ chặt chẽ, hờm sẵn đã lâu, bây giờ hung hăng nhảy đến thí mạng. Thế là đôi pháo bất khuất kiên cường của tu sĩ bị loại khỏi vòng chiến.

Mu-ju đã rơi vào thế thủ. Thỉnh thoảng vẫn đánh trả những đòn đầy trầm tĩnh và nội lực nhưng thanh niên vẫn đón đỡ dễ dàng. Vào phút bất ngờ nhất, thanh niên Ka-jo-ju tung quân dự bị. Hai pháo giữ nhà đồng loạt vọt qua sông, tung đòn tối hậu.

Tu sĩ đã nguy cơ thập tử nhất sinh.

Thanh niên len lén đưa mắt nhìn vị sư. Đấy là một khuôn mặt trong sáng đầy trí tuệ do bao năm tinh cần giới luật. Ôi! Một dung dấp thật đẹp ở trong một tinh thần cao khiết. Thanh niên nghĩ. Vị tu sĩ này từ hoà và đôn hậu hết mực, mang linh hồn trong sáng như viên ngọc không vết tì nhiễm. Ôi! Đâu có có hắc ám, bụi bặm, hiếu chiến, táo tợn và đa sát cuộc đời như ta ? Ôi! Một nhân cách như vậy mà bị kết liễu cuộc đời thật uổng lắm thay! Ta là gì ? Một kẻ du thủ du thực, vô tích sự, ăn bám mẹ cha và xã hội; nếp sống dơ dáy, hư hỏng, nội tâm đầy rẫy những ham muốn bất chánh và hèn hạ. Giá trị đời ta chỉ có thế thôi. Rơm rác còn có ích hơn ta.

Thanh niên nhè nhẹ thở dài. Và lòng từ bi khởi lên dịu dàng xâm chiếm lòng chàng. Ôi! Cuộc đời vô giá trị của ta nên hi sinh cho cuộc đời có giá trị.

Nghĩ thế xong, thanh niên khôn khéo tạo những sơ hở kín đáo, chỉ những kì thủ trứ danh mới biết được. Một thế, hai thế. Vậy là quá đủ cho tu sĩ lấy lại thế quân bình rồi chiếm luôn ưu thế tấn công.

Thanh niên Ka-jo-hu biết mình sẽ thua, lát nữa thôi, nhưng chàng không đổ mồ hôi, không lạnh lưng, không lạnh gáy. Một an tĩnh mênh mông, thân thiết vây phủ tâm hồn chàng. Chưa bao giờ mà chàng chời đợi cái thua - nghĩa là chờ đợi cái chết - một cách dịu dàng, trong sáng, bình lặng và thanh khiết như vậy.

Tu sĩ trẻ ngần ngại. Ngón tay vừa thò xuống quân cờ định mệnh, vội rút lui. Cũng vì lòng từ bi mà tu sĩ không nỡ hạ thủ .

Bàn cờ bất động giữa hai người.

Đối với những tay cờ ưu hạng, không có thế cuối cùng, Ka-jo-ju hiểu vậy, và vì đã nguyện hi sinh, bèn thò tay xuống ...

Bỗng một làn khí lạnh lướt qua. Tu sĩ Mu-ju thoáng thấy thiền sư Dai-so-kim đứng dậy chập chờn sau làn khói hương. Và một tia chớp phủ chụp xuống đầu chàng thanh niên. Tu sĩ nhắm mắt lại, khẽ tuyên Phật hiệu ...

Thiền đường lặng ngắt như tờ. Tu sĩ trẻ định thần mở mắt ra. Mắt y chợt tròn vo, kinh ngạc. Cái đầu với tóc tai rối bù của chàng thanh niên đã bị cạo nhẵn thín. Và giọng thiền sư Dai-so-kim trầm ấm, mồn một bên tai:

- Chỉ cần có hai điều, Ka-jo-ju con hỡi ! Ấy là sự tập trung tâm ý hoàn toàn và lòng từ bi . Hai yếu tố quan trọng của Đạo Giác ngộ. Thế mà hôm nay con học được cả hai. Con đã tập trung tâm ý có hiệu quả vào ván cờ. Sau đó vì lòng từ bi mà con nguyện hi sinh mạng sống cua mình. Thôi, hãy ở lại đây, áp dụng kỷ luật của chúng ta trong tinh thần đó. Giải thoát sẽ là kết quả đương nhiên như mũi tên đến tiêu điểm theo đường nhắm trúng.

Thanh niên Ka-jo-ju đưa tay sờ lên đầu mình, chàng mỉm cười.
--------------------

Thế thường người tu xưa kia tuyệt tin vào thầy tổ sẵn sàng hy sinh mạng sống cho thầy tổ ! Còn nay, mấy tín đồ Đại Đạo dám dâng hiến tam bửu cho Thầy Mẹ thiêng liêng “ dùng phương nào thì dùng “. Có lắm người miệng thì dâng hiến trong mỗi lần dâng cúng, nhưng khi gặp nạn . . . thì lại than phiền đủ lẽ . Hãy dâng hiến trọn vẹn là đạt đạo như người thanh niên kia vậy ! Xin chư Hiền thửtrầm tư suy nghĩ Dâng Hiến-Phụng Sự có phải là Pháp Tu chăng ? Đáo là Bí Pháp ĐĐTKPĐ MÀ ÍT NGƯỜI NHẬN BIẾT . (PT)
 

Hao Quang

New member
68/ Theo bạn dãy số tứ 1-9 bạn thích số nào nhất??
Số 7 nhất!

69/ tại sao bạn thích số 7 nhất? ví dụ cụ thể
Vì trong cuộc sống nó lặp đi lặp lại nhiều lần!
Ví dụ:
- mặt người có 7 lỗ: 2 lỗ mắt, 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi, 1 lỗ miệng, lỗ chân lông kg tính
- màu sắc: có 7 màu: đỏ, cam, vàng, lục, lam chàm, tím
- 1 tuần có 7 ngày: 2,3,4,5,6,7
- Sách thì có 7 chú lùn
- Nhạc thì có 7 nốt: đồ, rê, mi, pa, son, la, shi<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:eek:ffice:eek:ffice" /><o:p></o:p>
- Đức phật đi 7 bước trên 7 đóa sen lúc chào đời<o:p></o:p>
- 7 hành tinh nhìn thấy trong hệ mặt trời : nhựt, nguyệt, mộc, thủy, hỏa, thổ, kim<o:p></o:p>
- Vị thì có 7 vị : chua, cay, mặt, ngọt, đắng, chát, nồng<o:p></o:p>
….
<o:p></o:p>
69/ bạn ăn mỗi bữa bao nhiêu chén cơm ?<o:p></o:p>
It tính chén, chỉ tính …dĩa thôi ! khoản 1 dĩa lớn+ 1 dĩa nhỏ
<o:p></o:p>
70/ theo bạn điều đặc biệt của sự khác biệt là gì ??<o:p></o:p>
Dó là tạo ra sự khác biệt !
<o:p></o:p>
71/ ví dụ cụ thể ??<o:p></o:p>
2 anh chàng qua 1 con sông ! 1 anh đi qua = cầu, một anh không qua cầu mà bơi qua sông ! đó là sự khác biệt !:D
<o:p></o:p>
72/ còn tạo ra sự khác biệt là gì ??<o:p></o:p>
Anh chàng qua sông = cầu thì sống còn anh bơi qua sông thì …chết đuối ! đó gọi là tạo ra sự khác biệt:21:
<o:p></o:p>
73/ bạn có theo Đạo không ??<o:p></o:p>
Xem lại câu số 8
<o:p></o:p>
74/ vậy Đạo của bạn thờ gì ? có thờ ông bà cha mẹ không ?<o:p></o:p>
Đạo Cao Đài thờ con mắt trái ! có thờ ông bà cha mẹ
<o:p></o:p>
75/ tại sao thờ con mắt Trái ?<o:p></o:p>
Tớ học đạo còn sơ sài ! nên không dám giải nghĩa
<o:p></o:p>
76/ bạn hãy nói theo những gì bạn biết một cách ngắn gọn cũng được ?<o:p></o:p>
Theo tớ biết thờ con mắt trái là thờ Tâm của mình ! mỗi khi cúng nhìn lên con mắt trái như thấy Tâm mình ! mỗi người khi nhìn thấy Tâm mình hằng ngày thì không dám nghĩ và làm điều sai quấy nữa ! nên Đạo Cao Đài có cúng tứ thời
<o:p></o:p>
77/ tớ thấy cũng có lý đó chứ ?<o:p></o:p>
Thật không ??
<o:p></o:p>
78/ tớ đang hỏi cậu mà ! sao cậu lại hỏi ngược lại tớ ?<o:p></o:p>
Xin lỗi ! bạn hỏi tiếp đi !
<o:p></o:p>
79/ theo bạn sự giống và khác nhau giữa « ăn chay » và « ăn lạt » là gì ??<o:p></o:p>
Khác nhau về từ ngữ ! giống nhau đều là ăn những thứ từ thực vật !
<o:p></o:p>
80/ vậy ăn muối có gọi là ăn lạt không ? vì sao ?<o:p></o:p>
An muối được gọi là ăn lạt ! vì thành phần của muối chủ yếu là nacl ! do anion cl phân li khi gặp nước miếng trong mỏ chúng ta nên gây ra vị mặn chớ vẫn xem là ăn lạt vì kg có nguồn gốc từ động vật !
<o:p></o:p>
81/ tớ nghe nói người theo đạo Cao Đài là người thích an phận thủ thường ! bạn có nghĩ vậy không ??<o:p></o:p>
An phận thủ thường cũng hiểu theo nhiều cách
<o:p></o:p>
82/ ví dụ ?<o:p></o:p>
Nếu đua tranh đường danh lợi với đời thì sẽ xảy ra nhiều thị phi ! nhiều thị phi sẽ gây thêm nhiều tội lỗi ! nhiều tội lỗi sẽ không thoát khỏi quả báo luân hồi ! đã là tín đồ Cao Đài tu cầu giải thoát thì không thích như thế! nếu xét về khía cạnh Đạo đức thì tại sao không đua tranh, nếu ghanh đua trong đường đạo đức mà làm cho nhân sanh sống hòa bình và an lạc thì tại sao phải an phận thử thường ??
<o:p></o:p>
83/ bạn thích ăn củ và trái cây gì nhất ?<o:p></o:p>
Củ cà rốt, và trái ổi !
<o:p></o:p>
84/ quê của bạn có món gì đặc sản không ??<o:p></o:p>
Có bánh đập, và mình quảng !
<o:p></o:p>
85/ ai là người bạn nhớ nhất khi đi xa ?<o:p></o:p>
Tất nhiên là Ba – Mẹ !
<o:p></o:p>
86/ bạn có biết bơi không ??<o:p></o:p>

<o:p></o:p>
87/ chắc bạn có học qua khóa dạy bơi chứ ? ở đâu chỉ mình học với<o:p></o:p>
Tất nhiên ! ở ngoài quê tớ ! cỡ tháng 10-11 là bạn tập bơi thoải mái ! điệu đặc biệt là không có học phí !
<o:p></o:p>
88/ tại sao phải về quê cậu mới học bơi được mà phải là tháng 10-11 mới được học bơi??<o:p></o:p>
Ví những tháng đó mới có lũ lụt ! lụt lớn vô nhà bạn làm trôi những thứ quý giá của bạn ! bạn bất chấp tất cả đập đập chân tay ra vớt ..nhiều lần như thế là bạn biết bơi rồi còn gì !
<o:p></o:p>
89/ thì ra bạn biết bơi là nhờ vớt những thứ quý giá của bạn khi nước lũ cuốn trôi đi ??<o:p></o:p>
Dúng thế !
<o:p></o:p>
90/ hiện giờ bạn đan làm gì ??<o:p></o:p>
Dang gởi mail !
<o:p></o:p>
91/ thường buổi tối mấy giờ bạn ngủ ?
Khoản 11h30

92/ bạn có nghĩ rằng Diễn đàn dạo này hơi bội thực các bài viết của Huynh Phụng Thánh không?
tớ cũng nghĩ như thế! nhưng cũng vì Huynh ấy quá nhiệt tình thôi mà! nhưng để tiêu hóa chừng ấy bài viết của Huynh ấy chắc phải mất nhiều thời gian

93/ theo tớ chủ đề về LỄ KHÁNH THÀNH THÁNH THẤT ĐA PHƯỚC hay đấy chứ??
ồ! tất nhiên! đó là công lao của một số HTĐM đã pót ảnh ...cho chúng ta chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Thánh thất! nhưng thay vì pot ảnh lên nữa thì ta thảo luận chuyện Đạo để học hỏi nhau thì tốt biết mấy!vì tin đó cũng đã khá lâu rồi

94/ ý của cậu là gì??
ý của tớ là thay vì chiêm ngưỡng tiếp những tấm ảnh của Thánh Thất Đa Phước thì thì ta thảo luận chuyện đạo để học hỏi nhau sẽ tốt hơn

<o:p></o:p>
95/ bạn có nghĩ rằng tớ hỏi bạn hơi nhiều không ?
Không nhiều ! tớ hạnh phúc khi trả lời những câu hỏi của cậu !
<o:p></o:p>
96/ Vậy bây giờ tớ mời cậu một bữa ăn tối nhé ??<o:p></o:p>
ồ ! còn gì bằng !
<o:p></o:p>
97/ tụi mình ra quán lẫu ..ốc hôm nọ nhé ??<o:p></o:p>
í í ! không không không ….bữa nay tớ ăn chay !
<o:p></o:p>
98/ mới 29 mà ăn chay gì pa ??<o:p></o:p>
Bữa nay tháng thiếu ! hết hâm chín là xẹt qua mồng một rồi đó ! không có 30 !
<o:p></o:p>
99/ à ra vậy ! theo dõi lịch dữ hỉ !??
Không nhìn lịch nữa ! lập trình trong điện thoại hết rồi ! tới ngày ăn chay là nó báo : « ăn chay con! ăn mặn Thầy Phạt »
<o:p></o:p>
100/ biết rồi ! Thầy phạt cậu đâu phạt tớ đâu mà tớ lo ! vậy mình ra quán HOA TÂM ăn lẫu chay nhé ? ăn xong nghĩ lấy hơi tớ hỏi cậu phải trả lời đó<o:p></o:p>
OK ! <o:p></o:p>
Chúc HTĐM ngủ ngon! sau ngày làm việc vất vả
 

Phụng Thánh

New member
Bạn là người Anh hay Do Thái ?


Một đồng xu

Có hai bạn trẻ, một người Anh và một người Do Thái cùng đi xin việc làm. Một đồng xu của ai đó đánh rơi trên mặt đất. Anh bạn trẻ người xứ sương mù đi ngang qua trông thấy nhưng phớt lờ, còn anh bạn trẻ người Do Thái thì cúi xuống nhặt, nét mặt tỏ vẻ hân hoan.

Nhìn thấy hành động của anh bạn Do Thái, anh bạn trẻ người Anh tỏ ra khinh thường, lẩm bẩm: "Một đồng xu cũng nhặt, thật chẳng ra làm sao cả". Chờ cho anh bạn trẻ người Anh đi qua, anh bạn trẻ người Do Thái nói: "Nhìn thấy tiền mà ngoảnh mặt làm ngơ, thật là lãng phí của Giời!".

Hai người cùng đến xin việc ở một công ty. Doanh nghiệp rất nhỏ, công việc thì nặng nhọc mà tiền lương thì chẳng được là bao, anh bạn trẻ người Anh chẳng nói chẳng rằng vội vã bỏ đi, còn anh bạn trẻ người Do Thái thì tình nguyện xin vào làm việc.

Hai năm sau, hai người tình cờ gặp nhau trên đường phố. Anh bạn trẻ người Do Thái đã trở thành Giám đốc công ty, còn anh bạn trẻ người Anh vẫn chưa xin được việc làm.

Không hiểu được sự việc, anh ta bèn hỏi: "Anh là người chẳng xuất sắc gì lắm, sao lại phất nhanh như thế?". Anh bạn Do Thái đáp: "Tôi không bỏ qua từng đồng xu như anh. Một đồng xu cũng không quan tâm, làm sao anh có thể trở nên giàu có được?".

Anh bạn trẻ xứ sương mù đâu phải là không cần tiền, nhưng trong con mắt của anh, anh chỉ muốn những khoản tiền lớn, song lại quên câu thành ngữ:

"Tích tiểu thành đại", vì vậy ước mơ làm giàu của anh ta phải đợi đến ngày mai. Đó là lời giải đáp cho câu hỏi của anh bạn trẻ người Anh.

PT s/t từ các email gởi đến
 

Hao Quang

New member
Bạn ăn ..chay no chưa??<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:eek:ffice:eek:ffice" /><o:p></o:p>
No rồi!<o:p></o:p>
Chúng ta tiếp tục nhé??<o:p></o:p>
ừa! khoan khoan! Để tớ uống ngụm nước cái đã! ….ực ực! rồi! ta tiếp tục!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
101/ tại sao Đạo Cao Đài Ăn Chay nhiều ngày như vậy?<o:p></o:p>
Do Thầy Thượng Đế biểu phải ăn như vậy! điều đó đã đưa vào luật Đạo rồi! <o:p></o:p>
<o:p></o:p>
102/ cậu phải biết nguyên do vì sao chứ??<o:p></o:p>
À! Để tránh sát sanh – hại mạng, thân thể nhẹ nhàng - tinh khiết, tâm tánh hiền lương và trí não được sáng suốt!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
103/ theo bạn như thế nào mới gọi là sáng suốt?<o:p></o:p>
Bạn .. “Đánh đâu thắng đó” là sáng suốt!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
104/ xem ra bạn là người rất hiếu chiến và bạo lực? vì thấy đánh đâu là thắng đó!?<o:p></o:p>
Cậu nghĩ vậy à! Ý tớ cuộc sống như một trận chiến! ai cũng đề ra mục đích cho riêng mình! Tùy vào mục đích của bạn ..lớn hay nhỏ để có một trận đánh ..ngắn hạn hay trường kỳ! <o:p></o:p>
<o:p></o:p>
105/ tớ không hiểu! cậu có thể cho ví dụ chứ?<o:p></o:p>
Bạn theo đuổi một bạn gái muốn đi đến hôn nhân ví như 1 trận đánh: trận này cực ngắn nên bạn phải ..đánh thật nhanh <o:p></o:p>
Thi Đại học! Bạn đã chuẩn bị 12 năm đèn sách! Trận này gọi là đánh trung và dài hạn<o:p></o:p>
Khi lập gia đình có con cái và bạn lo đủ thứ gọi là trận chiến …trường kỳ! <o:p></o:p>
Còn thắng các trận đánh đó hay không tùy thuộc vào sự sáng suốt của cậu! <o:p></o:p>
<o:p></o:p>
106/ vậy sáng suốt của sự …sáng suốt là gì??<o:p></o:p>
Là không đánh mà thắng!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
107/ tớ không tin??<o:p></o:p>
Cậu có nghe Khổng minh dùng thành không đuổi Tư Mã Ý chưa?? Khổng Minh mở cửa thành ngồi trên thành đánh đàn nhưng TM Ý lại rút lui! Khổng minh đâu có động binh mà lại thắng TM Ý! Nếu không đánh mà thắng thì gọi là gì??<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
108/ tại sao Đạo Cao Đài mặt áo dài khăn đóng mà không phải là camle – vest hay trang phục khác?<o:p></o:p>
Theo tớ Vì Đạo Cao Đài khai sinh ở việt nam nên phải hợp với phong tục của người việt là áo dài khăn đóng! Nếu bạn ra nước ngoài thấy ai mặt áo dài khăn đóng thì bạn ..cứ sáp vào mà không cần phải nghĩ! Vì đó là người việt<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
109/ tại sao phải là màu trắng mà không phải màu nào khác?<o:p></o:p>
Màu trắng thể hiện sự trong sáng không vẫn đục<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
110/ như tớ thấy màu trắng vẫn bị dơ đấy thôi!<o:p></o:p>
bản chất của áo trắng là nó ..màu trắng! Bạn làm dơ thì phải giặt!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
111/ vậy ý bạn muốn ám chỉ điều gì??<o:p></o:p>
con người mới sinh trí não trong sáng như ..chiếc áo trắng vậy! lớn lên …ảnh hưởng môi trường sống và trí não không còn trong sáng nữa!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
111/ vậy làm thế nào để trí não từ không còn trong sáng để trở lại …trong sáng??<o:p></o:p>
Bạn phải vào cửa Đạo!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
112/ bạn thích nhất bài kinh gì trong Đạo của bạn??<o:p></o:p>
Xem lại câu <o:p></o:p>9
112/ bạn thích nhất câu nào??<o:p></o:p>
Xem điều lành nói điều lành làm việc lành một ngày làm 3 điều lành 3 năm trời đất nhỏ phước lành<o:p></o:p>
Xem điều dữ nói điều dữ làm việc dữ 1 ngày làm 3 điều dữ 3 năm trời đất nhỏ xuống điều tai họa!
<o:p></o:p>
113/ bạn tin như thế thật à??<o:p></o:p>
Thật!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
114/ tớ thấy làm điều lành cũng dễ mà??<o:p></o:p>
Không dám đâu pa! Khó lắm!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
115/ tại sao lại khó?<o:p></o:p>
Không biết! <o:p></o:p>
<o:p></o:p>
116/ Đạo của bạn có những đặc điểm gì mà các tôn giáo khác không có?<o:p></o:p>
Xin đính chính: Đạo không phải của tớ! mà là của chúng ta!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
117/ sao lại của chúng ta? Nghĩa là có tớ trong đó à?<o:p></o:p>
Đúng vậy!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
118/ sao cậu lại nghĩ vậy??<o:p></o:p>
Vì Đạo Cao Đài do Thượng Đế sáng lập! Người cai quản cả càn khôn vũ trụ trong đó có bạn và tớ!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
119/ tớ không hiểu! làm sao có tớ trong đó!<o:p></o:p>
Đạo là của chung cả chúng sanh! tại cậu không nhìn nhận mình đã có nó!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
120/ cậu có thể nói rõ hơn không??<o:p></o:p>
Đạo giống như một công viên công cộng vậy! có người muốn vào tập thể dục, hít thở không khí trong lành cho thân thể khỏe mạnh sống lâu! Nhưng cũng có người không muốn vào tập mà đứng ngoài công viên để hít bụi, và khí thải từ xe cộ! đó là do người ấy muốn vậy! đành chịu!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
121/ à! ý của cậu là Đạo như một công viên công cộng không của riêng ai?<o:p></o:p>
Đúng<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
122/ và ý cậu ám chỉ tớ là người đứng ngoài công viên để hít bụi và khí thải hử?<o:p></o:p>
Tớ không nói thế<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
123/ theo cậu Đạo Cao Đài có gì khác mà các tôn giáo khác không có?<o:p></o:p>
Do Thượng Đế sáng lập<o:p></o:p>
Có các chữ: “ Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ”<o:p></o:p>
Tôn chỉ: Tam giáo quy nguyên ( nho – thích – đạo làm một)<o:p></o:p>
Thờ con mắt trái<o:p></o:p>
Đạo Phục áo dài khăn đóng<o:p></o:p>
Có Tam Đài: Hiệp thiên, bát quái, cửu trùng<o:p></o:p>
Kinh đọc dễ hiểu, dễ nhớ!<o:p></o:p>
1 tín đồ trong đạo mất thì các tín đồ khác đến đọc kinh cầu siêu, ..đưa rước vong linh ….mà không lấy tiền …<o:p></o:p>
Và đặc biệt đây là kỳ ba đại ân xá!
<o:p></o:p>
124/ tại sao gọi là Kỳ Ba Đại Ân xá?<o:p></o:p>
Tớ học Đạo sơ sài!Cái này hơi khó giải thích!
<o:p></o:p>
125/ cứ nghĩ theo cách của cậu?<o:p></o:p>
Làm một điều lành sẽ cộng thêm bao nhiêu đó và ngược lại! và người đó có thể đạt phẩm vị của mình chỉ trong một kiếp sống!
<o:p></o:p>
126/ làm sao để biết mình đạt phẩm vị?<o:p></o:p>
Hic! Mô phật! cậu hỏi khó hơn lên trời! theo tớ biết cậu phải nhập môn vào Đạo Cao Đài và hiến trọn đời mình phụng sự nhơn sanh và luyện đạo tu cầu giải thoát! Khi cậu hành đạo đừng nghĩ sau khi mình tiêu sẽ đạt phẩm vị gì cả! mà nghĩ chỉ một lòng phụng sự Đức Cao Đài làm cho con cái của Ngài biết thương yêu, hòa thuận, đoàn kết nhau trên bước đường về quê xưa, vị cũ! Thì chắc chắn phần thưởng lớn đang chờ bạn ở ..trển!
<o:p></o:p>
127/ Phần thưởng gì vậy??<o:p></o:p>
Tùy vào công – tội của bạn đóng góp cho Đạo Cao Đài nhiều hay ít mà phần thường có thể là ..một con gấu bông xinh xinh, có thể một đóa hoa hồng, một cuốn sách hay ..hoặc có thể một cái còng số 8, một cái gông, một linh hồn không nơi nương dựa, hoặc thành cát bụi hoặc có thể là một chức vị nào đó ở Thiên Đình Thần, Thánh, tiên Phật! …ai mà biết được! vì tớ chưa về trển và có thể sẽ không có cửa về trển! nên tớ đoán vậy

128/ cậu nói " về trễn" là về đâu??
là có thể về Thiên Đàn hay ĐiạNgục

129/ theo cậu “quả báo” là gì??
Là những gì cậu làm trong qua khứ thì sẽ diễn ra tương tự với cậu trong tương lai!
<o:p></o:p>
130/ ví dụ?<o:p></o:p>
Cậu trồng cây ..chôm chôm sẽ ra trái chôm chôm, trồng cây ..mít sẽ ra trái mít, trồng cây …si sẽ ra ..trái si…Hihi
<o:p></o:p>
130/ trồng cây si ra trái si là ….trái gì??
Bạn thích một cô gái nhưng cô ấy lại thích anh khác nhưng bạn kg thể quên cô gái đó ngày đêm mơ tưởng,nhớ nhung,ăn kg ngon, ngủ kg yên đó như 1 liều phân bón hảo hạng hình thành nên trái si! Si là si tình chớ hổng phải …si đa đâu pa!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
131/ chưa hiểu lắm? cho thêm ví dụ nữa thử coi<o:p></o:p>
Ví dụ dễ như thế mà còn chưa hiểu à? Này nhé:<o:p></o:p>
Cậu hôn bạn gái của cậu cái …chụt! bạn gái cậu không thích quay sang tát cậu một cái …rầm! 5 ngón tay của cô ấy in trên mặt cậu! không còn là những ...ngón tay xinh xinh nữa mà là 5 ngọn đuốc ..rực lửa! Những gì cậu làm trong quá khứ và nó sẽ diễn ra trong tương lai y như vậy đó!có khi còn "kinh khủng" hơn rất nhiều! Đó Gọi là quả báo!
<o:p></o:p>
131/ à! Ví dụ sau này thì tớ hiểu rồi! tớ …”rành” vụ này mà! sợ thật!Thế cậu bị quả báo lần nào chưa??<o:p></o:p>
Bị hoài! :D
 
Sửa lần cuối:

dong tam

New member
VĂN HÓA và ĐỜI SỐNG.

Trong cuộc sống, một số người trong chúng ta hay nhầm lẫn giữa 2 từ văn hóa và kiến thức! Trả lời cho câu hỏi "trình độ văn hóa" thường được ghi là học lớp mấy hay đang học ở cấp nào, v.v...

Chúng ta cần hiểu đúng ý nghĩa, văn hóa là gì?

Văn là ĐẸP, hóa là sự biến đổi thích ứng. Văn hóa là cách ứng xử thích nghi với hoàn cảnh trong một thời điểm, qua đó thể hiện cái đẹp từ hình thức đến tâm hồn.

Chúng ta hãy bắt đầu trao đổi với nhau qua chủ đề VĂN HÓA ĐÁM TANG nhân khi đang diễn ra lễ tang Cố Đại Tướng Võ Nguyên Giáp.

A- CÁCH ĂN MẶC TRONG ĐÁM TANG:

- Người đi viếng tang:

Khi bạn đến viếng một đám tang trong đời sống, thông thường bạn nên mặc gì và mặc như thế nào?

Tât nhiên, đi dự đám tang không phải là đi chơi hay đến nơi giải trí vì thế về màu sắc, ít nhất chúng ta cần tránh mặc áo quần có màu sặc sở. Đơn giản, chỉ cần mặc áo trắng với quần sậm màu.

Quan sát hình ảnh dòng người dân đi viếng tang Đại Tướng, chúng ta thấy có những bà mẹ quê ăn mặc rất văn hóa mặc dầu chỉ là chiếc áo bà ba trắng với quần dài đen. Trong khi đó, ngược lại có những thanh niên ăn mặc tân tiến với chiếc áo pull in hình màu sắc rực rỡ. Có em nữ tình nguyện viên mặc áo xanh với chiếc quần jean bó sát đùi!
(còn tiếp)
 
Sửa lần cuối:

dong tam

New member
- ăn mặc của tang quyến:

Chiều nay, có dịp đi điếu tang, có một hình ảnh làm tôi liên tưởng đến đám tang một Chức sắc đứng đầu HTĐ của một Hội Thánh cách nay vài tháng.

Trong lễ tang, có lẽ vì các huynh tỷ là con của vị Chức sắc này trong lúc tang gia bối rối lo hậu sự nên không để ý đến cách ăn mặc của con cháu mình. Có cháu mặc áo màu bông hoa sặc sở, có cháu mặc áo pull với hình ảnh ban nhạc đang trình diễn. Tất cả đều có đội khăn tang.

Sau một hồi quan sát, mình mới lại gần một đạo huynh trông có vẽ là anh lớn tuổi nhất trong những người mặc đồ tang và trình bày: "Đám tang đạo trưởng là một Chức sắc lớn, ngày mai đưa tang sẽ có nhiều đạo hữu và thân hữu tham dự. Để có sự trang trọng xứng đáng với đạo trưởng, có nên chăng huynh nhắc nhở các cháu hãy mặc áo trắng học sinh cho được tôn nghiêm."

Huynh ấy vui vẻ cảm ơn lời gợi ý.

Có những vấn đề thiết thực, gần gũi với cuộc sống nhưng nhà trường đã không hướng dẫn học sinh. Trước 1975, những vấn đề này được dạy trong môn Đức Dục ở cấp tiểu học.

Ngày nay, trong môi trường sinh hoạt tôn giáo nói chung, những việc tương tự như thế hình như có rất ít người quan tâm hướng dẫn.
 
Sửa lần cuối:

dong tam

New member
B. Dùng nhạc trong đám tang:

Trừ trường hợp theo di chúc của người quá cố muốn được thanh tịnh thì không dùng nhạc hay tế lễ. Còn theo tâm lý thông thường, có khá nhiều người (từ người chết cho đến tang quyến) muốn được sử dụng các hình thức có nhạc lễ cỗ truyền hay tân nhạc.
 

dong tam

New member
- Cỗ nhạc:

Các ban cỗ nhạc trong đời sống là chiếc cần câu kiếm cơm cho nên tang quyến thích gì thì họ liền đáp ứng theo yêu cầu khi thù lao thỏa đáng.

Văn hóa đám tang vì thế đã dần dần biến tướng. Ban đầu còn giữ được vẽ ai bi (hát khóc thay) nhưng rồi từ chỗ ai bi lại chuyển sang hình thức văn nghệ mua vui để có thể kéo nhiều người đến dự tang lễ.

Ở nông thôn miền Nam hiện nay ca cỗ cải lương là chánh, mọi người tự do cầm micro show diễn khả năng ca hát của mình. Trên youtub, chúng ta dễ dàng tìm được các clip này. Có bạn ở miền Bắc lầm tưởng hình thức này là phổ quát nên comment: "đám tang Nam bộ là như thế"

Như thế, ý nghĩa và giá trị tâm linh của tang lễ theo nghi thức Cao Đài đã không đạt được!

Ngày nay, ampli với công suất mạnh được các ban nhạc cỗ dùng không thua kém khi phục vụ đám cưới! Vì thế, âm thanh thật lớn, cách xa hàng trăm mét đã nghe.

Một số Thánh thất Cao Đài có ban lễ nhạc phục vụ đám tang đạo hữu và tệ nạn này cũng đã bị xâm nhập vào đầu óc ban Lễ và các nhạc công! Tiếng đàn trống được khuếch đại lấn át tiếng đọc kinh của mấy chục đạo hữu. Sự trang nghiêm của nghi lễ bị vơi đi phần nào và mục tiêu "đọc kinh cầu lý" cho người quá cố và cho tang quyến đã không thực hiện được. Thế nhưng Ban Cai quản nhiều nơi chưa nhận ra chỗ khiếm khuyết này!

Như thế ý nghĩa và giá trị tâm linh của nghi thức theo tang lễ Cao Đài trong Tam Kỳ Phổ Độ không đạt được.

Điều này phản ảnh phần nào trình độ văn hóa của tang chủ cũng như của Họ Đạo địa phương.

Ngạn ngữ phương Tây có câu: "Hãy cho tôi biết bạn chơi với ai, tôi sẽ cho biết bạn là người thế nào"
 

Trung ngôn

Active member
Kính dongtam,
TN cũng từng đề cập việc đám tang không nên cử hành kèn trống ở Họ đạo của mình nhưng hầu như không được chấp thuận bởi lẽ Ban cai quản có thể họ không biết rằng văn hóa đám tang Cao Đài cần sự thanh tịnh, không gây phiền hà cho người khác trong đó có chính họ, v.v..
Hay là do tang quyến người ta làm rồi Họ đạo nói họ không nghe?
Hay đức của Đầu họ không đủ dày để tín đồ "nghe và tuân theo"?
Hay ...
Có lẽ cần phải có trường lớp đào tạo cho các chức sắc tương lai ngay từ bây giờ chăng ? Khi được học thì họ hiểu hơn và hướng dẫn cho bổn đạo của mình những việc cần và không cần làm.
Trường học dạy các điều đơn giản từ bây giờ thì hy vọng 20 - 30 năm sau mới có lớp người như mong muốn (biết điều mình làm là đúng hay sai). Trong khi đó, ở đời, khoảng tuổi 40 thì bước vào tuổi "nhi bất hoặc" rồi!!!
Dân Quảng Nam có đặc trưng rất là "ưa cãi", hễ yêu cầu làm việc gì đúng thì ngay lập tức yêu cầu ngược lại - khi đuối lý - phải có văn bản mới chịu làm (yêu cầu Hội thánh ra văn bản hướng dẫn) cho dù điều đó đã được hướng dẫn trong Pháp chánh truyền. Đến khi có văn bản hướng dẫn cũng không chịu làm vì còn phải hỏi nhân sanh có đồng ý hay không.
Ưa cãi đến thế là cùng!!! Cười ...
Các lớp chức sắc này còn đang rất trẻ - ước chừng 50 đến 65 tuổi, đó là lý do Trung Ngôn đưa ra thời gian dài là vậy.
Lớp chức sắc này được thay thế khoảng 2 lượt - hai thế hệ bằng lớp chức sắc có học trường lớp bài bản hơn.
Hy vọng ở khu vực Miền Trung, các khóa sinh Hạnh đường được học bài bản sẽ dần điều chỉnh hoat động của Họ đạo chỉnh chu hơn, nhất là các Họ đạo vùng nông thôn.
Hy vọng chỉ là hy vọng.
Chia sẻ cùng Huynh dongtam.
Kính
 

dong tam

New member
- Tân nhạc:

Bên cạnh việc sử dụng âm nhạc tang lễ theo văn hóa truyền thống dân tộc, ngày nay trong bối cảnh giao lưu giữa các nền văn hóa Đông và Tây, chúng ta thấy có những đám tang ở Việt Nam có sử dụng tân nhạc như một phần nghi lễ. (của Thiên Chúa giáo hay nghi lễ theo lĩnh vực hoạt động văn hóa của người quá cố để tưởng niệm).

Thí dụ, trong đám tang của nhạc sĩ Phạm Duy vào trước giờ hạ huyệt, tang quyến cùng thân hữu đồng hát lại một số ca khúc nổi tiếng của cố nhạc sĩ.

Những hình thức ấy làm phong phú nét văn hóa trong cuộc sống, thật đáng trân trọng.

Tuy nhiên, có một vài hình thức sử dụng tân nhạc phản ảnh trình độ văn hóa còn hạn chế của tang chủ. Như việc để ban kèn Tây thổi những bài vui nhộn kèm theo động tác tung hứng gậy chỉ huy, biểu diễn để mua vui cho người xem. Hay tang chủ chấp thuận đề nghị được thực hiện chương trình ca nhạc miễn phí của pêđê.

Có 2 điều thái quá trong hình thức này. Thứ nhất, giờ giấc thực hiện từ 22g đến 3g sáng. Với âm thanh được mở tối đa kéo dài trong nhiều giờ gây ra phiền hà cho bà con hàng xóm nhất là đối với trẻ con và người già! Đây là hình thức tra tấn bằng âm thanh. Thứ hai, vì ban nhạc phục vụ miễn phí, các nhạc công và ca sĩ được nhận tiền bồi dưỡng từ khán giả qua những yêu cầu thực hiện bài hát. Nhưng có một số khán giả quá đà, đã có những cử chỉ quá thân mật hay động tác sàm sở với ca sĩ mỗi khi thực hiện bồi dưỡng gây ra những tiếng cười ồ khoái chí. Đây là những điều không có văn hóa nhưng vẫn đang hiện diện trong thực tế cuộc sống.

Đám tang Cao Đài, cho dầu không thể thực hiện nơi Thánh Thất theo thông lệ mà phải để ở nhà đạo hữu, nhưng nhờ vào việc cúng và ăn chay cũng như phải thực hiện nghi lễ cúng kính cho nên hầu như không bị các hình thức phi văn hóa này tác động.
 

thanhphong12011

New member
Tiếng đàn, tiếng trống không hẳn là lấn át tiếng đọc kinh. Vì đồng nhi đọc kinh vẫn có micro.
 

Facebook Comment

Top