I. THỜ PHƯỢNG:
Theo giáo lý Cao Đài, cõi vô hình chia làm hai hạng:
- Thượng đẳng Thiêng Liêng: Thần, Thánh, Tiên, Phật, Trời.
- Hạ đẳng thiêng liêng: ma, quỷ, yêu, tinh.
Tất cả đều “vô hình” và có một "huyền năng" nhứt định. Chúng ta, là tín hữu Cao Đài, nên kỉnh trọng thờ phượng và cúng kính những ai?
1. Thờ cúng ai?
Đức Chí Tôn dạy:
“Chỉ thờ cúng Thượng Đế và trọng kỉnh ông bà cha mẹ.”
Người tín hữu, môn đệ của Đức Chí Tôn, tuân lời dạy:
- Tuyệt đối không thờ cúng Hạ Đẳng Thiêng Liêng, để cầu được hộ trì lợi lộc.
Nếu như trong những ngày đại lễ, chúng ta thấy ở Thánh Thất, Thánh Tịnh có lập bàn thờ các đẳng cô hồn và cúng kính kinh kệ lễ phẩm thì phải hiểu rằng người tín đồ Cao Đài không bao giờ được phép thờ phượng Hạ đẳng thiêng liêng để cầu lợi lộc. Trái lại, người tín đồ Cao Đài chúng ta thiết lễ vì lòng nhân ái muốn độ tử cầu siêu và thỏa mãn phần nào sự thèm khát của các vong linh chưa siêu thoát như lời kinh:
“Thương thay thập loại cô hồn,
Bơ vơ lưỡng cảnh, dập dồn tuyết sương.
Ngày đêm dưới hố bên đường,
Nhiễu nhương lân ấp, phố phường dọ ăn.”
Xin được thuật lại một câu chuyện thật đã xảy ra tại Thánh Thất Tân Định quận 1 Sài Gòn, vào khoảng năm 1965:
"Vào một kỳ cúng đàn sóc vọng thời Tuất (vì ở thành phố, nhiều đạo hữu là công hay tư chức đến 5 giờ chiều mới tan sở) số đạo hữu vào khoảng 70 vị, mọi người đang thành tâm tụng kinh đến bài Phật Giáo Tâm Kinh.
Thình lình, có một tiếng "xạch" thật lớn phát ra từ một mảnh giấy được xếp gọn bị ném mạnh xuống nền. Mọi người đứng cúng dọc hai bên chánh điện chưa hết ngạc nhiên thì bỗng thấy một đạo tỷ đang quỳ cúng giữa điện tự tát vào mặt mình nghe bốp bốp. Tiếng cầu kinh bị khựng lại trong vài giây, rồi vị giáo nhi cất cao giọng lôi cuốn mọi người tiếp tục thời cúng. Khi ấy, đạo đệ quỳ trên vị ấy một hàng gối, tò mò quay lại chéo về bên trái phía sau của mình, thì thấy đạo tỷ ấy đang lạy liên tục!...
Hết thời cúng, mọi người kéo nhau lên đền Phật Mẫu lạy Mẹ, trong lúc hành lễ ai cũng thấy đạo tỷ ấy khóc sướt mướt. Khi xuống Thiên Phong đường dùng trái cây, mọi người xúm quanh thăm hỏi. Đạo tỷ kể rằng:
“Đang cúng ở chánh điện thì thấy một vị mặc áo đỏ bước đến chỉ vào mặt trách mắng vì sao đã là môn đệ của Đức Chí Tôn Thượng Đế mà còn tin vào bùa chú hạ đẳng? Và vị Thần tát cho mấy cái thật đau!
Còn khi lên lạy Đức Mẹ thì đạo tỷ được một Đấng Nữ Thiêng Liêng an ủi khuyên lơn nên lòng cảm động, ăn năn”.
Thật thà, đạo tỷ thú nhận là mình có nghe lời xúi giục, sắm lễ vật đi xin thầy bùa một lá và luôn cất trong người để hy vọng được chư vị phù hộ trong việc kiếm sống, nên mới bị quở phạt như thế!”
Khi xưa, Đức Ngô Minh Chiêu trong một lần giáng đàn sau khi đắc đạo, có dạy một đạo hữu mới:
“Ngọc, hiền muội hãy tuân lịnh Thầy sắp đặt gia từ mẫu hiền muội lại cho chỉnh. Phải viết bài vị thờ Tam Giáo, Tam Trấn. Gỡ những bùa chú của tà và dẹp trang bóng chàng.
Hễ thờ Thầy thì chẳng nên thờ quái mị.
Vậy hiền muội cắt nghĩa cho từ mẫu hiền muội biết.”
[Đức Ngô Minh Chiêu, Gia Định 13.3 QuýDậu (1933)]
Vậy người tín đồ Cao Đài không được tin vào bùa chú của đồng cốt, thầy pháp.
Đức Mẹ, một lần giáng đàn có dạy một vị nữ phái:
▪ “Huê con nghe Mẹ dạy:
Tìm con đường chánh khó thay là,
Hễ có Phật Trời ắt có ma;
Chí trọn, sắt son, Thần Thánh chứng,
Bôn chôn, dục vọng ắt xuông tà.”
[Đức Mẹ, Trước Tiết Tàng Thơ 15.5 nhuần Quý Dậu (07.7.1933)]
▪ “Huê con trẻ tỉnh lần nghe Mẹ,
Đạo chánh tâm là lẽ lý chơn;
Xa đi đồng cốt gây hờn,
Trên đường tu luyện linh hồn nhớ chăng ?”
[Đức Mẹ, Huờn Cung Đàn 14 rạng 15.9 Quý Mão (30.10.1963)]
Và Đức Quan Thế Âm cũng có dạy một đạo hữu:
“V.K. Khoan hiền sĩ nghe đây:
Đạo chẳng đâu xa, chính tại tâm,
Sách kinh Thánh giáo học sưu tầm;
Hỏi han bè bạn điều hay dở,
Sẽ rõ đạo mầu lý thậm thâm.
Chớ nghe cuối ngõ đầu đàng,
Cốt đồng dắt dẫn luận bàn đó đây.
Chung tay giáo lý phô bày,
Công dầy quả đủ được ngày minh tâm.”
[Đức Quán Thế Âm, Văn Phòng Phổ Thông Giáo Lý 19.2 Ất Tỵ (21.3.1965)]
- Chỉ Việt Nam mới còn duy trì tục lệ thờ cúng ông bà
Đây là một nét đẹp trong văn hóa tín ngưỡng của người Việt cần được giữ gìn. Hiện nay, tốc độ "đô thị hóa" ngày càng tăng. Đại gia đình truyền thống làng xã của người Việt chuyển đổi dần sang hình thức tiểu gia đình đô thị với không gian nhà cửa chật hẹp (dạng chung cư...) nhưng có nhu cầu nếp sống văn minh đô thị với các vật dụng tiện nghi vật chất điện tử nên diện tích lại càng thu hẹp. Thêm vào đó một số thanh niên sinh viên lên thành phố học tập, làm việc phải cư trú tập thể chật hẹp. Do đó một số người không có điều kiện thực hiện việc thờ cúng ông bà, lâu ngày đánh mất thói quen tốt đẹp, làm mai một truyền thống của dân tộc!
Vì thế, tín hữu Cao Đài chúng ta cần ý thức vấn đề nầy để làm sao nếp sống văn minh vẫn hài hòa cùng đời sống văn hóa tín ngưỡng từ trong căn hộ của mình. Được như vậy thì sự bình thường của nếp sống hài hòa giữa văn minh vật chất và văn hóa tinh thần của chúng ta trở thành nét đẹp trong đời sống, thể hiện việc giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc.
Lời Thầy dạy từ khi mới lập Đạo đáng để lưu ý:
“Chỉ có xứ Việt Nam còn duy trì được sự tôn sùng tổ phụ theo tục lệ cổ truyền mặc dầu xứ ấy chỉ biết chịu ở dưới quyền lệ thuộc từ ngày được tạo lập tới giờ. Ý Thầy muốn nó được giữ nguyên thể như vậy mãi...” [[Thánh Ngôn Hiệp Tuyển quyển 1, Vendredi 01 Octobre 1926]]
(còn tiếp)