Cứ ngày này hàng năm 13/ 3/ Nhâm Thân - 13/ 3/ Ất Mùi. Tín Đồ Đạo Cao Đài đều làm lễ tưởng nhớ Đức Ngô! Ngài đã chứng đắc pháp môn do Đức Thượng Đế chỉ dạy! chính Đức Thượng Đế đã tiên tri rằng Đức Ngô sẽ thoát xác trên dòng sông cửu long:
Tết năm rồi có một Bác Việt Kiều Mỹ về thăm quê! có ghé nhà HQ chơi! và cảm ơn má ngày trước đã đưa cho Bác cuốn Đại thừa chơn giáo! Má hỏi: " thế bao năm rồi anh tu hành tới đâu rồi"! Bác nói bịnh miết! Bác vẫn theo Đạo Phật và nghiên cứu về Đạo Cao Đài! và đang lưỡng lự có nên nhập môn vào Đạo Cao Đài hay không! thế rồi tự nhiên Bác ấy đọc thuộc làu mấy câu sau và khen hay:
Giờ này Thầy điểm thâm công
Ngày sau con sẽ cưỡi rồng về nguyên
Ngoài trong sạch tợ bạch liên
Khá hồng gìn giữ mối giềng chớ xao.
Ngày sau con sẽ cưỡi rồng về nguyên
Ngoài trong sạch tợ bạch liên
Khá hồng gìn giữ mối giềng chớ xao.
Tết năm rồi có một Bác Việt Kiều Mỹ về thăm quê! có ghé nhà HQ chơi! và cảm ơn má ngày trước đã đưa cho Bác cuốn Đại thừa chơn giáo! Má hỏi: " thế bao năm rồi anh tu hành tới đâu rồi"! Bác nói bịnh miết! Bác vẫn theo Đạo Phật và nghiên cứu về Đạo Cao Đài! và đang lưỡng lự có nên nhập môn vào Đạo Cao Đài hay không! thế rồi tự nhiên Bác ấy đọc thuộc làu mấy câu sau và khen hay:
"Trời còn sông biển đều còn,
Khắp xem cõi dưới núi non đượm nhuần.
Thanh-Minh trong tiết vườn xuân,
Phụng chầu hạc múa gà rừng gáy reo.
Đường đi trên núi dưới đèo,
Lặng tìm cao thấp ải trèo chông gai.
Phận làm con thảo há nài,
Biết phương Tiên, Phật, Bồng-Lai mà tìm."
Khắp xem cõi dưới núi non đượm nhuần.
Thanh-Minh trong tiết vườn xuân,
Phụng chầu hạc múa gà rừng gáy reo.
Đường đi trên núi dưới đèo,
Lặng tìm cao thấp ải trèo chông gai.
Phận làm con thảo há nài,
Biết phương Tiên, Phật, Bồng-Lai mà tìm."
Má bất ngờ! và nói xuất xứ bài này! Đức Ngô đi cầu tìm thuốc cho Mẹ và được ơn trên cho bài thi đó!
và khuyên Bác ấy nên nhập môn vào Đạo Cao Đài!
Cuộc đời của Đức Ngô được thể hiện qua những điều mà Đức Ngô đã truyền lại cho Để tử Phái Chiếu Minh Tam Thanh Vô Vi:
I. THẬP THANH ĐIỀU:
Một khuyên giảm khẩu bớ con
Hai khuyên chánh kỷ cho tròn hóa nhơn
Ba khuyên giảm tánh giận hờn
Bốn khuyên giữ lễ chớ lờn oai tiên
Năm khuyên kính mến người hiền
Sáu khuyên đậy mắt lánh miền thị phi
Bảy khuyên học chữ từ bi
Tám khuyên hành đạo kịp kỳ Long Hoa
Chín khuyên suy xét gần xa
Mười khuyên lập nết ôn hòa độ dân
Ngài dạy đệ tử có phước đừng hưởng tận, hễ có dư tiền thì giúp đỡ người nghèo khó, hãy làm phước bố thí âm chất, đừng cho ai biết, đừng mong người trả ơn, hoặc cầu phước cho con cháu được hưởng.
Đừng cho ai biết rằng mình tu, bằng cách ra vẻ bên ngoài, vì cái áo không phải là thầy tu và người ta lại khảo mình càng nhiều thêm bằng nhiều cách, khảo thuận vào khảo nghịch tu hành càng khó khăn hơn nhiều. Luôn luôn phải giữ chữ làm thinh, nhịn nhục, nhẫn nại đi cho đến nơi đến chốn, đạt được kết quả đường tu. Phải noi gương người quân tử tánh như nước, lúc nào cũng hạ mình ở dưới thấp. Đạo Ngài lấy thấp làm cao, không luận khen chê cao thấp giữ sao cho cư trần mà bất nhiễm trần, như sen mọc dưới bùn lầy mà không hôi mùi bùn dơ.
Đức Ngô dạy về tu tánh như sau:
Phàm học Đạo trước phải luyện Tánh, tập sửa tánh cho thuần hậu, vì cái tánh gốc ở Tiên Thiên nên phải luyện cho tròn sáng mới có chỗ diệu dụng. Nhơn cái tánh lại liền với cái tình, tánh tình động thì như cọp giao chiến, nếu chẳng luyện mà giáng phục nó thì làm sao trừ được tánh dữ mà qui về chỗ hư không?
Người muốn luyện tánh phải cho lặng lẽ tự nhiên, chẳng biết chẳng hay, không người không mình, tuy ngồi chớ không biết mình ngồi tại đâu, cứ lo chăm nom " CHỦ NHÂN ÔNG" mà thôi, làm như vậy mới đặng vào Chánh Pháp.
Đức Ngô dạy: "Phải giữ tánh trầm tĩnh, đừng hấp tấp, cách đi đứng cũng vậy, phải cho chậm rãi. Đừng làm nặng nề quá sức, cũng đừng lo rầu, mừng giận quá độ. Các việc thế coi như không"
" Kiến như bất kiến, văn như bất văn"
Mình ở trần thế, bị nhiễm trần mà không hay, như con cá ở dưới nước mà không biết rằng nó ở dưới nước.
"Nhơn bất kiến trần
Long bất kiến thạch
Ngư bất kiến thủy
Hầu bất kiến phong"
(sưu tầm)
và khuyên Bác ấy nên nhập môn vào Đạo Cao Đài!
Cuộc đời của Đức Ngô được thể hiện qua những điều mà Đức Ngô đã truyền lại cho Để tử Phái Chiếu Minh Tam Thanh Vô Vi:
I. THẬP THANH ĐIỀU:
1. Không nên thâu dụng của bá tánh
2. Không nên dự vào việc quốc chánh
3. Không nên thốt đến Đạo nào
4. Không nên niệm chú thư phù và chác thói tà mị
5. Không nên bươi móc việc quấy và che lấp việc phải của người.
6. Không nên buông lung tự tánh, phải xét những việc tội lỗi mà chừa.
7. Không nên gần kẻ bạo ngược, hung hăng, phải ẩn dật lo tu.
8. Không nên tham luyến hồng trần, vinh hoa phú quý.
9. Không nên coi người giàu sang hơn người nghèo hèn.
10. Phải giữ đạo đức, hiếu nghĩa, trung tín, liêm sĩ, tiết trinh, từ bi chơn chánh.
II. THẬP THANH ĐIỀU:2. Không nên dự vào việc quốc chánh
3. Không nên thốt đến Đạo nào
4. Không nên niệm chú thư phù và chác thói tà mị
5. Không nên bươi móc việc quấy và che lấp việc phải của người.
6. Không nên buông lung tự tánh, phải xét những việc tội lỗi mà chừa.
7. Không nên gần kẻ bạo ngược, hung hăng, phải ẩn dật lo tu.
8. Không nên tham luyến hồng trần, vinh hoa phú quý.
9. Không nên coi người giàu sang hơn người nghèo hèn.
10. Phải giữ đạo đức, hiếu nghĩa, trung tín, liêm sĩ, tiết trinh, từ bi chơn chánh.
Một khuyên giảm khẩu bớ con
Hai khuyên chánh kỷ cho tròn hóa nhơn
Ba khuyên giảm tánh giận hờn
Bốn khuyên giữ lễ chớ lờn oai tiên
Năm khuyên kính mến người hiền
Sáu khuyên đậy mắt lánh miền thị phi
Bảy khuyên học chữ từ bi
Tám khuyên hành đạo kịp kỳ Long Hoa
Chín khuyên suy xét gần xa
Mười khuyên lập nết ôn hòa độ dân
Ngài dạy đệ tử có phước đừng hưởng tận, hễ có dư tiền thì giúp đỡ người nghèo khó, hãy làm phước bố thí âm chất, đừng cho ai biết, đừng mong người trả ơn, hoặc cầu phước cho con cháu được hưởng.
Đừng cho ai biết rằng mình tu, bằng cách ra vẻ bên ngoài, vì cái áo không phải là thầy tu và người ta lại khảo mình càng nhiều thêm bằng nhiều cách, khảo thuận vào khảo nghịch tu hành càng khó khăn hơn nhiều. Luôn luôn phải giữ chữ làm thinh, nhịn nhục, nhẫn nại đi cho đến nơi đến chốn, đạt được kết quả đường tu. Phải noi gương người quân tử tánh như nước, lúc nào cũng hạ mình ở dưới thấp. Đạo Ngài lấy thấp làm cao, không luận khen chê cao thấp giữ sao cho cư trần mà bất nhiễm trần, như sen mọc dưới bùn lầy mà không hôi mùi bùn dơ.
Đức Ngô dạy về tu tánh như sau:
Phàm học Đạo trước phải luyện Tánh, tập sửa tánh cho thuần hậu, vì cái tánh gốc ở Tiên Thiên nên phải luyện cho tròn sáng mới có chỗ diệu dụng. Nhơn cái tánh lại liền với cái tình, tánh tình động thì như cọp giao chiến, nếu chẳng luyện mà giáng phục nó thì làm sao trừ được tánh dữ mà qui về chỗ hư không?
Người muốn luyện tánh phải cho lặng lẽ tự nhiên, chẳng biết chẳng hay, không người không mình, tuy ngồi chớ không biết mình ngồi tại đâu, cứ lo chăm nom " CHỦ NHÂN ÔNG" mà thôi, làm như vậy mới đặng vào Chánh Pháp.
Đức Ngô dạy: "Phải giữ tánh trầm tĩnh, đừng hấp tấp, cách đi đứng cũng vậy, phải cho chậm rãi. Đừng làm nặng nề quá sức, cũng đừng lo rầu, mừng giận quá độ. Các việc thế coi như không"
" Kiến như bất kiến, văn như bất văn"
Mình ở trần thế, bị nhiễm trần mà không hay, như con cá ở dưới nước mà không biết rằng nó ở dưới nước.
"Nhơn bất kiến trần
Long bất kiến thạch
Ngư bất kiến thủy
Hầu bất kiến phong"
(sưu tầm)