<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><FONT face="Times New Roman"><B style="mso-bidi-font-weight: normal"><SPAN style="FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black">MỞ ĐẦU</SPAN></B><SPAN style="FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black"> <?:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><FONT face="Times New Roman"><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN><I style="mso-bidi-font-style: normal">Đạo-lý thì bao-la, Đạo-pháp lại cao vô-cực</I>.<BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Ngay Đức Thích-Ca khi thuyết Đạo cũng cho đệ tử biết rằng:<o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><FONT face="Times New Roman"><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>“Đạo mà Ta biết như lá trong rừng, nhưng điều Ta nói ra được, chỉ là nắm lá cầm trong tay”<BR>Ngài cũng lấy tay mà chỉ mặt trăng rồi nói rằng :<o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><FONT face="Times New Roman"><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>“Kìa là trăng, nhưng tay Ta không phải là trăng, mà các ngươi hãy theo tay ta chỉ mà tìm thấy trăng”<BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Câu nầy có ngụ-ý là Lời nói của Ngài không phải là Đạo, mà hãy nghe theo lời nói của Ngài mà tìm Đạo.<BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Nói về một Đạo đã khó như vậy, huống-hồ nói về Cao-Đài-giáo là phải đề cập đến Tam-giáo Ngũ chi, cho rõ nét thì là một điều thiên nan, vạn nan, khó-khăn gấp nghìn vạn lần. Nên Chương-Thái-Viêm một Học-giả Trung-hoa đã nói rằng :<BR>“Đề-cập đến Tôn-giáo chẳng khác nào đi vẽ dấu chân chim bay trên không-trung “.<o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><FONT face="Times New Roman"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>(Thiên trung điểu tích, họa giả giai nan : Dấu chân chim bay trên, thợ vẽ nào cũng khó làm được).<BR><BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Vì lý-do nêu trên mà chúng tôi cố-gắng sưu-tập một loạt bài tóm-lược những điều sơ-yếu về Cao-Đài-giáo để chúng ta có một khái-niệm về Tôn-giáo mà minh đang phụng-thờ, và cung-cấp cho những người tìm-hiểu Cao-Đài một số tư-liệu cần-thiết,vi không cần phải uống cạn cả giòng suối, mà chỉ nếm một ngụm thôi, cũng đủ thưởng-thức cái hương-vị ngọt-ngào trong lành của nó.<BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Nên việc làm nầy với mục-đích gợi ý, để giúp chúng ta đi sâu vào mối Đạo Trời bằng trực-giác của minh, những điểm sau đây không thể nào diễn tả được tất cả.<BR><BR></SPAN><B style="mso-bidi-font-weight: normal"><SPAN style="FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black">KHÁI-NIỆM ĐẠI CƯƠNG</SPAN></B></FONT><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><BR><BR><FONT face="Times New Roman"><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Đạo Cao-đài là một tôn-giáo do Đức Chí-tôn Ngọc-Hoàng Thượng-Đế khai-sáng ở Việt-nam từ năm 1926, còn có danh-xưng là Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, có nghĩa là một nền Đạo lớn cứu-rổi nhân-loại lần thứ ba. Khi vừa khai mở thì đã phát-triển nhanh-chóng, đến nay đã có hơn năm triệu tín-đồ, trên khắp thế-giới, là do Thiên-ý an-bài và Thiên-cơ vận-chuyển, chứ không phải do ý muốn của phàm-tâm, hoặc do những việc làm tình-cờ, lộng giả thành chơn, như một vài người đã lầm-tưởng và xuyên-tạc.<BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Trong tiểu-luận này chỉ nêu lên những nét sơ-lượt về Cao-Đài, từ khi khai-phát cho đến nay, tuy qua bao nhiêu sóng gió vùi-dập hải-hùng, nhưng con thuyền cứu-độ vẫn cập nhiều bến đổ vinh-quang. Cội Đạo đã có một sức sống hào-hùng, không những đâm rễ sâu vào lòng đất vữõng-vàng trên Thánh-địa Việt-nam, mà còn đang đâm chồi nẩy lộc tỏa bóng ra Năm-Châu Bốn-Bể. Sự-kiện nầy, cho chúng ta càng thêm tin-tưởng rằng không có một sức mạnh, một quyền-lực nào của trần-gian, có thể chống-phá nỗi sức mạnh của Cội-Nguồn Đạo-Đức siêu-linh.<BR><BR></FONT></SPAN><FONT face="Times New Roman"><B style="mso-bidi-font-weight: normal"><SPAN style="FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black">CÁC TIÊN-KHẢI VỀ CAO-ĐÀI</SPAN></B><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><BR><FONT face="Times New Roman"><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Sự ra đời của Cao-Đài-giáo cũng đã được các tiên-khải dự-ngôn bởi nhiều tôn-giáo đã được Thượng-Đế khai-sáng trước đây:<BR>- Khi Đức Thế-tôn Thích-Ca sắp viên-tịch đã dự-ngôn rằng :<BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>“ Ta chẳng phải vị Phật đầu-tiên hay vị Phật cuối cùng, mà sau Ta vào thời-kỳ cuối cùng của đạo-pháp (mạt-pháp) sẽ có một Đấng lớn hơn Ta xuất-hiện, Đấng Chí Thành Đại giác độc nhất vô song, cực kỳ cao thượng. Đấng Chúa-Tể cả Thần Thánh và nhân-loại. Đấng đó sẽ phổ-truyền một nền Đạo vinh-diệu lúc sơ-khai, vinh-diệu lúc thịnh-hành và vinh-diệu cả buổi chung cuộc.”<BR><BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Tiên-khải nầy đã được chép trong Phật-tông nguyên-lý.<BR>Đến khi khai Đạo Cao-Đài Đức Thích-Ca đã giáng cơ nhắc lại với các môn-đồ Phật-tử như sau :<BR><BR>“ Tam-Kỳ Phổ-Độ hoằng-khai, nơI Tây-phương Cực-lạc và Ngọc-Hư-Cung mật-chiếu đã truyền siêu-rỗi chúng-sanh. Trong Phật-tông nguyên-lý đã cho biết trước đến buổi hôm nay rồi; tại Tăng-đồ không kiếm chơn-lý mà hiểu” (TNHT/Q1/19/giòng 24-27)<BR><BR>- Chúa Jésus cũng đã dự-ngôn trong hai nghìn năm Chúa sẽ tái-lâm, và khuyên con chiên của Ngài hãy nhận biết những điềm báo trước :<BR>* Chừng đó sẽ có những điềm trên mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Các quyền-lực trên trời bị lay chuyển. Dưới đất muôn dân sẽ lo-lắng hoang-mang trước cảnh biển gào song thét, hải-hùng đón nhận những tai-ương giáng xuống địa cấu. Bấy giờ thiên-hạ sẽ thấy con người đầy quyền năng và vinh-quang ngự trong đám mây mà đến.(Lc.281:25-27)<BR>Chúa cũng khuyên mọi dân-sự của Ngài hãy tỉnh thức, cầu-nguyện và chờø-đón ngày giờ Chúa đến một cách bất thần:<BR>* Ngày ấy đến một cách bất thần, như mẻ lưới chụp xuống trên mọi dân cư khắp trên mặt đất (Lc,281:34-36)<BR>* Một cách bất thần như kẻ trộm ban đêm. Lúc ấy tai-họa sẽ thình-lình ập xuống cho mọi kẻ tội lõõi. (Tx.5,1-2) .<BR>- Đạo Minh-Sư ở Trung-hoa khoản nâm 1650 vào cuối nhà Minh đầu Nhà Thanh cũng có câu sấm-truyền có đề-cập đến Cao-Đài :<BR><BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>“CAO như Bắc-khuyết nhân chiêm-ngưỡng,<BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>“ ĐÀI tại <?:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><FONT face="Times New Roman"><B style="mso-bidi-font-weight: normal"><SPAN style="FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black">CÁC ÂN-SŨNG CỦA THƯỢNG-ĐẾ</SPAN></B><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN></SPAN><B style="mso-bidi-font-weight: normal"><SPAN style="FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black">BAN CHO CÁC MÔN-ĐỒ TRONG THỜI-KỲ TIỀM-ẨN.</SPAN></B><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><BR><FONT face="Times New Roman">Giai-đoạn nầy tùy theo căn-cơ và phận-mạng của từng người mà Thượng-Đế ban cho những đặc-ân khác nhau để họ nhận biết và tin-tưởng nơi Ngài. Đức Chí-Tôn đã dành cho mỗi môn-đồ một ân-sủng đặc-biệt như :<BR>- Đối với người trí-thức thì được trực-tiếp thảo-luận với Tiên Ông, học thêm nhiều giáo-huấn chân-thành, kể chuyện quá khứ không sai, bàn chuyện hiện-tại chính-xác, cho những tiên-tri tương-lai gần xa ứng-nghiệm, gây nên bầu không-khí huyền-vi, gợi thêm ở họ một niềm-tin sắt đá vào hiện-tượng siêu-linh.<BR>- Những tao-nhân mặc-khách, tài-tử văn-nhân, ưa thi-thơ thì được trực-tiếp xướng-họa với các vong-linh, được quý Tiên cô, Tiên ông kết làm bầu-bạn xướng-họa những vần thơ tụyệt-tác, tạo thành mối duyên thơ kỳ-ngộ.<BR>- Ngay những viên-chức sen-đầm, lính-kín do nhà cầm-quyền Pháp cho xâm-nhập các đàn-cơ để dò-la tin-tức, nắm tình-hình, cũng đã được Ơn Trên điểm tên, rồi họ cũng hết dám theo-dỏi mà lại trở thành những môn-đồ ngoan Đạo.<BR>- Còn đối với giới bình-dân thì người hỏi gia-đạo được toại lòng, kẻ cầu thuốc thang, được khỏi bịnh, các chứng nan-y được chửa lành, làm cho kẻ mù được sáng , người liệt được đi lại. . .<BR>- Thậm chí cơ-bút còn gọi tên từng người xa lạ lẫn trong đám đông, hoặc trả lời thỏa-mãn cho những kẻ hiếu-kỳ, hồ-nghi muốn thử-thách thiệt hư, chơn giả.<BR>Sự-kiện nầy gây thêm niềm tin rào-rạt nơi mọi người, có một số sự-kiện trong nhiều trường-hợp đặc-biệt như sau :<BR>- Trường-hợp Quan-phủ Ngô-Văn-Chiêu Thương-Đế đã giáng-cơ cho thuốc chửa lành bệnh thân-mẫu của Ông và hiện ra Thiên-nhãn và cảnh Bồng-lai cho Ông thấy.<BR>- Trường-hợp Ngài Lê-Văn-Trung đang làm quan-chức cao-cấp, thế mà Thương-Đế dạy hai Ngài Cao-Quỳnh-Cư và Phạm-Công-Tắc đem ngọc-cơ đến nhà để Thượng-Đế giáng chỉ dạy, đây là một việc làm khá khó-khăn đối với hai Ngài, vì Ngài Lê-Văn-Trung là một Nghị-viên của Hội-đồng Thượng-viện là một quan-chức cao-cấp rất quyền-thế, mà hai Ngài Cao-Quỳnh-Cư và Phạm-Công-Tắc lại chưa từng quen biết bao-giờ, thế mà do đức tin mạnh-mẽ nên hai Ngài tuân-hành, khi đến nơi cũng được Ngài Lê-Văn-Trung ân-cần đón-tiếp và sùng-kính Đức Cao-Đài ngay tức khắc, đồng-thời Thượng-Đề cũng ban cho Ngài Lê-Văn-Trung ân-sủng chửa lành được đôi mắt bị bệnh lòa từ lâu, tuy đã chạy chửa nhiều Thầy thuốc nhưng không khỏi.<BR>- Trưòng-hợp Ngài Trần-Duy-Nghĩa, Thượng-Đế dạy Ngài Phạm-Công-Tắc đi tìm, và chỉ cho biết là ở tỉnh Gò-công mà thôi, trong lúc Ngài chưa đến tỉnh nầy bao-giờ và cũng chưa quen biết với ai ở đây, nhưng vì đức tin mà vâng lịnh ra đi, quả-nhiên đến Gò-công hỏi thăm đến ngay nhà, thấy một người đứng trước thềm và nói : ”Tôi là Trần-Duy-Nghĩa đây”. Sau đó thì Ngài Trần-Duy-Nghĩa đã trọn hiến-thân hành Đạo.<BR>- Cũng như Thượng-Đế đã dùng cơ-bút để hướng-dẫn hai nhóm môn-đồ đầu-tiên chưa hề quen biết nhau, đã gặp-gở hợp-tác với nhau chung lo mở Đạo.<BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Nhờ sự huyền-linh như vậy, mà nền Đạo loan-truyền ra rất nhanh, và phát-triển mau lẹ, chứ không phải như một số người cho rằng Cao-đài là một tôn-giáo được thiết-lập do sự tình-cờ, từ các trò chơi giải-trí xây-bàn cầu cơ mà có.<BR>Có người cho rằng tại sao ngày nay Thượng-Đế không còn làm phép lạ nữa, việc nầy cũng dễ hiểu, là khi nhân-loại còn ấu-trỉ thì Thượng-Đế và các Đấng Thiêng-liêng xuất-hiện để đặt một nền móng căn-bản hầu hướng-dẫn loài người. Đến khi nhân-loại trưởng thành thì phải tự-lập, tự sử-dụng khả năng suy đoán của mình và phải chịu trách-nhiệm về hành- tàng của minh. Đây cũng là một lẽ công-bình thiêng-liêng, vì nếu Thượng-Đế tiếp-tục làm phép lạ, thì đếân kẻ gian-ác họ cũng phải giật mình, như vậy sẽ mất lẽ công-bình không còn lành siêu dữ đoạ nữa. Nên khi mở Tam-kỳ Phổ-độ, Đức Chí-Tôn đã dùng cơ-bút để trực-tiếp thâu nhận đệ-tử và ban những huyền-diệu cho đệ-tử trong thời-gian ban đầu, sau đó thì Ngài ngưng cơ bút phổ-độ, cũng nằm trong lý do đó.<BR><BR></FONT></SPAN><B style="mso-bidi-font-weight: normal"><SPAN style="FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black"><FONT face="Times New Roman">THỜI-KỲ CƠ PHỔ-ĐỘ PHÁT-TRIỂN RỘNG-RÃI</FONT></SPAN></B><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"><FONT face="Times New Roman"> </FONT></SPAN><FONT face="Times New Roman"><I style="mso-bidi-font-style: normal">(Kể từ ngày 9/1/ Bính-dần (21-02-1926) trở đi)<BR></I><BR>- Thiên-phong Giáo-tông :<BR>Vào khoản tháng 4/1926 (Bính-dần) Đức Chí-Tôn dạy ba Ngài Trung, Cư, Tắc đến gặp Ngài Ngô-Văn-Chiêu nói về việc may Thiên-phục Giáo-tông cho Ngài.<BR>Vào ngày Chủ-nhật 18-04-1926 (Bính-dần) Đức Chí-Tôn cũng giáng dạy và vẽ kiểu áo mão thiên-phục Giáo-tông cho Bà Hương-Hiếu may. Nhưng Ngài Ngô-Văn-Chiêu từ-chối không nhận ngôi Giáo-tông, tuy vậy Ngài Ngô-Văn-Chiêu cũng gởi tiền phí tổn để may bộ thiên-phục nầy, nhưng Ngài không mặc áo Giáo-tông lần nào.<BR><BR>Đức Chí-Tôn Tấn-phong các chức-sắc đầu tiên và hành-pháp trục-chơn-thần Ngài Phạm-Công-Tắc ra khỏi xác thân để cho chon-linh Hộ-Pháp giáng ngự:<BR>Vào đêm 11 rạng 12 tháng 3 Bính dần (22/23-04-1926) tại nhà riêng Ngài Lê-Văn-Trung Đức Chí-tôn dạy sắp đặt lễ Thiên-phong như sau :<BR>Trong đem nầy Đức Chí-Tôn phong cho các Ngài :<BR>- Lê-Văn-Trung phẩm Đầu-sư Thượng-Trung-Nhựt.<BR>- Lê-Văn-Lịch phẩm Đầu-sư Ngọc-Lịch Nguyệt .<BR>Hai phẩm Thiên-phong nầy chỉ tuyên thệ trước bàn Ngũ lôi mà thôi.<BR><BR>Lễ hành-pháp huyền-linh dành cho Hộ-pháp. Thánh-giáo Đức Chí-Tôn dạy như sau :<BR><BR>“ Cư nghe dặn : Con biễu Tắc tắm rửa sạch-sẽ xông hương cho nó, bảo nó lựa một bộ quần áo tây sạch-sẽ, ăn-mặc như thường, đội nón. . .<BR>Cưới ! Đáng lẽ nó phải sắm khôi giáp như hát bội, mà mắc nó nghèo, Thầy không biểu.<BR>Bắt nó lên đứng trên ngó mặt vô ngay ngôi Giáo-tông, lấy chín tấc vải điều đắp mặt nó lại.<BR>Lịch ! Con viết một lá phù “Giáng-ma-xử” đưa cho nó cầm. (TNHT/Q1/trng 16).<BR>. . .<BR>“ Biểu Tắc leo lên bàn . Con chấp bút bằng nhang. Đến bàn Ngũ lôi đạng Thầy triệu nò đến , rồi mới trước mặt Tắc, đặng Thầy trục xuất chơn-thần nó ra , nhớ biểu Hậu, Đức, xông hương tay củ chúng nó, như em có giựt mình té thì đở”.(TNHT/Q1/Trang 16)<BR><BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Đây là một cuộc hành-pháp huyền-linh của Đức Chí-tôn trục chơn-thần Ngài Phạm-Công-Tắc ra khỏi xác thân để chơn-linh Hộ-Pháp giáng ngự, và Ngài Phạm-Công-Tắùc trở thành Hộ-Pháp, đây là một trường-hợp giáng-linh ngự-thể.<BR><BR>Vào đêm 14 rạng ngày 15 tháng 3 Bính-dần nhằm ngày 25-26/4/1926 Đức Chí-Tôn giáng cơ phong tiếp :<BR><BR>“ - Cư, phong vi Tá cơ Tiên Hạt Đạo-sĩ.<BR>- Tắc, phong vi Hộ-giá Tiên-đồng Tá-cơ Đạo-sĩ.<BR>- Đức, Hậu, phong vi Tiên Hạt phò cơ Đạo sĩ.<BR>. . . (Thánh-ngôn Hiệp-tuyển quyển 1 trang 19).<BR>Trong các kỳ đàn kế-tiếp Đức Chí-Tôn dạy kiểu-mẫu may phẩm-phục cho cho các chức sắc. Còn chức vụ Hộ-Pháp, Thượng-Phẩm và Thượng-Sanh phong ngày nào thì không thấy các Thánh-giáo trong Thánh-ngôn hiệp tuyển chép lại, cũng như Đạo sử đã xuất-bản không ghi rõ.<BR>Về sau khi lập Pháp-chánh-truyền Đức Chí-Tôn đã ấn-định quyền-năng và nhiệm vụ của mỗi vị.<BR>Riêng Đức Hộ-Pháp cũng đã được Đức Chí-Tôn giáng bút, truyền-bí pháp của Đạo, trong đó có pháp-môn tu-luyện, và giao cho Ngài nắm cơ mầu nhiệm của Đạo, bảo thủ và truyền lai cho tín-đồ, và đời sau, còn có trách- nhiệm giữ gìn chơn-thần của người luyện đạo. Đức Chí-Tôn cho biết sự kiện này trong một đoạn Thánh-giáo dạy về chơn-thần như sau :<BR style="mso-special-character: line-break"><BR style="mso-special-character: line-break"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><FONT face="Times New Roman">“. . .Chơn-thần là nhị xác thân các con, là khí chất nó bao bọc ngoài thân thể như khuôn bọc vậy, nơi trung-tâm của nó là óc, nơi cừa xuất-nhập là mỏ ác, gọi tiếng chữ là Vi-hộ, nơi ấy Hộ-pháp hằng đứng giữ-gìn chơn linh các con khi luyện đạo đặng hiệp một với khí, rồi khí mới thấu đến chơn-thần hiệp một mà siêu-phàm nhập thánh” (TNHT/Q II/tr. 65)<BR><BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Vào ngày 24-04-1926 (Bính-dần) Đức Chí-Tôn giáng dạy về tôn-chỉ Tam-giáo quy nguyên, Ngũ chi phục nhứt của Cao-Đài, và cũng ngày này Ngài Ngô-Văn-Chiêu chính-thức tách rời, không còn tham-gia cơ phổ-độ nữa, mà chỉ lo phần tu-luyện theo hướng nội-giáo tâm-truyền đã được Đức Cao-Đài ban cho Ngài trước đây, vì vậy Ngài không đứng tên trong tờ khai đạo sau nầy. Sau đó Ngài lập nên Phái Chiếu-Minh vô-vi. Cũng vì lý-do nầy về sau một số môn-đồ cho rằng bí-pháp tu-luyện chỉ có Phái nầy đắc chơn-truyền. Còn Toà-Thánh Tây-ninh chỉ lo phần Phổ-độ, không có bí-pháp tu-luyện. Nhưng sự thực thì Đức Chí-Tôn đã ban cho Hội-Thánh trọn cả hai phần thể-pháp và bí-pháp. Phần thể-pháp hay là cơ phổ-độ tiếp-dẫn con cái Đức Chì-Tôn vào cửa Đạo, để lánh dữ làm lành, lập công bồi đức, rồi giai-đoạn tiếp theo là thọ bí-pháp tu-luyện để siêu phàm nhập thánh, hầu tròn câu tân-dộ chúng sanh, nên trong giai-đoạn phát triển của nền Đạo Đức Hộ-Pháp đã lập ra các trung-tâm tinh-luyện đó là Trí-Huệ cung, Trí-giác cung, còn trung tâm thứ ba là Vạn-pháp cung chỉ mới phát-hoạ chưa xây cất được .<BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Khi Ngài Ngô-văn-Chiêu không nhận ngôi Giáo-tông, thì Đức Chí-Tôn giao phẩm-vị Giáo-Tông cho Đức Lý-Thái-Bạch (một vị Tiên-trưởng trên Thiên-cung) đảm trách, gọi là Giáo-tông vô-vi, đến ngày 17/ 03 Quý-dậu (01-04-1933) Đức Lý Giáo-tông giáng cơ phong cho Ngài Thượng-Đầu-sư Thượng-Trung-Nhựt làm Quyền Giáo-tông phần hửu hình, lo cơ phổ-độ chúng-sanh, còn phần chánh-vị thiêng-liêng vẫn do Đức Lý-Thái-Bạch chưởng-quản.<BR><BR style="mso-special-character: line-break"><BR style="mso-special-character: line-break"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><BR></SPAN><SPAN style="FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black"><FONT face="Times New Roman">GIAI-ĐOẠN CHÍNH-THỨC HÌNH-THÀNH TÔN-GIÁO CAO-ĐÀI<BR></FONT></SPAN><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><BR><FONT face="Times New Roman">1)- Công-bố tuyên-ngôn khai Đạo:<BR>Qua hơn năm năm phổ-độ, số tín-đồ nhập-môn càng ngày càng đông, tuy ngoài mặt nhà cầm-quyền Pháp vẫn im-lặng làm-ngơ để Cao-Đài hoạt-động, nhưng bên trong họ đã ngấm-ngầm theo dỏi tất-cả sinh-hoạt của Cao-Đài, những Vị lãnh-đạo Cao-Đài đã thừa biết sự hiểm-ác trong chốn quan-trường, nên họ không thể không tìm cách hợp-thức-hóa cho cộng-đoàn Cao-Đài, được tự-do hoạt-động công-khai. Vì họ biết rằng dù sống trong một chính-thể nào, mình có chống đối mặc lòng, nhưng cũng phải phục-tùng luật-pháp của chế-độ đó.<BR>Vào ngày 23 tháng 08 năm Bính-dần (nhằm ngày Thứ tư 29/09/1926) một cuộc họp gồm 247 đạo-hửu tại nhà ông Nguyễn-Văn-Tường, Thông-phán Sở Tuần-cảnh Sài-gòn, cuộc họp dưới quyền chủ-tọa của hai Ngài Lê-Văn-Trung và Lê-Văn-Lịch, bàn việc hợp-thức-hóa nền Đạo ra công-khai, và để đạo-hửu ký tên vào Tịch-Đạo, cùng soạn-thảo tờ Khai-đạo gởi cho nhà Cầm-quyền Pháp. Đến ngày 01 tháng 09 Bính-dần Tờ Khai Đạo do 28 vị cầm-quyền Đạo đại-diện cho 247 tín-đồ, đồng ký tên vào tờ khai Đạo bằng Pháp-văn, do Ngài Lê-Văn-Trung soạn-thảo. Điều nầy tuy là do nhơn-ý nhưng cũng đã được Đức Chí-Tôn chấp-thuận và phê-duyệt. Tờ Khai-Đạo được gởi lên cho Quan Thống-đốc Nam-kỳ lúc đó là Ôâng Le Fol. Đây là một tờ tuyên-ngôn khai-sáng một Tôn-giáo lấy tên là Phật-giáo Chấn-hưng hay là Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, chứ không phải là một tờ đơn xin phép với chính-quyền để mở một hiệp-hội bình-thường do luật-pháp quy-định.<BR>Sự-kiện nầy ngay những giới-chức cầm quyền người Pháp, họ cũng xem đây là một tờ Tuyên-ngôn, vì chỉ đính-kèm một bản sao các Thánh-ngôn của Thượng-Đế dạy liên-quan đến việc lập Đạo, bản sao Kinh-nguyện, và một tờ Đạo-tịch mà thôi, còn nếu là một đơn xin lập hội, thì phải đính kèm nào là Điều-lệ, Nội-quy, còn phải còn có nhiều hồ-sơ đính-kèm khác v.v...Tuy các nhà lãnh-đạo Cao-Đài lúc bấy-giờ đã khôn-ngoan, là không xin phép mà tuyên-bố rằng sẽ hoạt-động khắp hoàn-cầu. Nhưng Nhà Cầm-quyền Pháp cũng khôn-ngoan không kém, họ vẫn giữ thái-độ im-lặng, không tuyên-bố thừa-nhận hay phản-đối bản tuyên-ngôn nầy, do đóø họ cũng không cấp giấy phép hoạt-động, để khỏi gánh chịu trách-nhiệm về sau.<BR><BR>Sau đó Hội-Thánh cũng gởi tuyên-cáo đền các vị Hoàng-Đế, Tổng-thống, Nguyên-thủ quốc-gia, của các nươc trên thế-giới, cùng nhờ các Cơ-quan truyền-thông báo-chi các hiệp-hội khắp thế-giới thông-báo về sự khai-sáng nền Đai-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ trên đất nước Việt-nam. Nhờ vậy mà thời-điểm nầy nhà cầm-quyền thuộc-địa Pháp không có lý-do ngăn-cản, mà để Cao-đài truyền-bá tự-do.<BR>2)- Lễ Khai-Đạo diễn ra tại Từ-Lâm-Tự, Gò Kén Tây-ninh:<BR>Vào ngày 14 tháng 10 năm Bính-dần ((18/11/1926) Các vị lãnh-đạo thiết-lễ Khai-Đạo tại chùa Từ-Lâm-Tự ở Gò-Kén, Tây-ninh. Đây là một ngôi chùa Phật-giáo thuộc phái Đạo Thiền, do Ngài Hòa-Thượng Như-Nhãn làm trụ-trì, đứùng ra lạc-quyên xây cất chưa hoàn-thành, chỉ mới vỏn-vẹn có ngôi chánh-điện, chứ chưa có các cơ-sở phụ như đông tây lang, nhà Tăng, nhà khách và đường sá vào chùa, nhưng Ngài Như-Nhãn và một số tín-đồ của Ngài nhập-môn vào Cao-Đài, nên giao cho Đạo mượn làm cơ-sở đầu-tiên của Tôn-giáo Cao-Đài. Cũng có ý nhờ bàn tay của Hội-Thánh Cao-Đài, để tiếp-tục xây cất cho hoàn-tất ngôi chùa được tráng-lệ khang-trang, và thâm-ý là hy-vọng sau nầy mối Đạo cũng quy-nguyên về Phật-giáo.<BR>Trong ba tháng nền Đạo đặt cơ-sở Trung-ương tại đây, cũng trong thời-gian nầy Đức Chí-Tôn đã giáng-cơ lập Pháp Chánh-truyền (Hiến-pháp của Đạo), tấn-phong Giáo-phẩm thành-lập Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài, Hiệp-Thiên-Đài để làm Thánh-thể của Ngài tại thế, và dạy Hội-Thánh lập Tân-luật để dâng lên Thiêng-liêng phê-chuẩn.<BR><BR></FONT></SPAN><B style="mso-bidi-font-weight: normal"><SPAN style="FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black"><FONT face="Times New Roman">ĐỨC CHÍ-TÔN NGƯNG CƠ-BÚT PHỔ-ĐỘ</FONT></SPAN></B><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><BR><BR><FONT face="Times New Roman">Trong thời-kỳ tiền khai Đạo Cao-Đài, Thương-Đế đã giáng-linh dùng cơ bút thâu nhận lương-sanh lập thành Thánh-thể của Ngài tại thề-gian để cứu-độä quần-sanh. Chúng ta cũng cần biết thêm rằøng vào khoản tháng 06 năm 1927 (Đinh-mão), tức là Đức Chí-Tôn ban lịnh không dùng cơ-bút để trực-tiếp thâu-nhận từng môn-đồ, như ở giai-đoạn chuẩn-bị cho nền Đạo xuất-phát trước đây, mà công việc phổ-độ chúng-sanh giao lại cho Hội-Thánh Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ căn-cứ vào Pháp-Chánh-Truyền, Tân-Luật và Thánh-ngôn, Thánh-giáo dạy về tôn-chỉ, mục-đích và đường-lối tu-hành, do Đức Chí-Tôn và các Đấng Thiêng-liêng giáng cơ chỉ-giáo cho trước đây, để làm nền-tảng phổ-độ chúng-sanh nhập-môn cầu Đạo và giáo-hóa họ biết làm lành lánh dữ. Còn cơ-bút chỉ để dùng cho những trường-hợp đặc-biệt có liên-quan đến Đạo-pháp mà Hội-Thánh không thể giải-quyết được mà thôi.<BR style="mso-special-character: line-break"><BR style="mso-special-character: line-break"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><FONT face="Times New Roman"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black">CƠ SỞ ĐẠO DỜI VỀ THÁNH ĐỊA MỚI TẠI LÀNG LONG THÀNH<BR><BR>Tại chùa Từ-lâm-Tự nền Đạo đã chính-thức xuất-hiện có lễ-nghi tế-tự trang-nghiêm, hoạt-động truyến-bá có quy-củ. Tất-cả đều do một Hội-Thánh, nắm Luật-Pháp điều-hành nguồn máy Đạo, nền Đạo đã ra thiệt-tướng.<BR>Sau ba tháng đặït cơ-sở Đạo tại đây, tín-đồ càng ngày càng đông, trên 40 vạn người. Các sinh-hoạt lễ-bái của Cao-Đài-giáo lại khác với Phật-giáo, nên nhiều Hòa-Thượng và Phật-tử không quy-nguyên Đại-Đạo, thấy Cao-Đài phát-triển quá nhanh chóng, sợ lấn-át mất quyền-lợi của mình, nên nổi lên phản-đối mạnh-mẽ, đồng-thời cũng do sự xúi-dục của nhà cầm-quyền Pháp, buộc Hòa-Thượng Như-Nhãn gấp-rúc đòi lại chùa.<BR><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Nên Hội-Thánh đã được cơ bút Thiêng-liêng hướng-dẫn các chức-sắc lãnh-đạo, đến tìm mua lại một khu đất 96 mẫu, còn rừng rậm hoang-vu, của một Pháp-kiều làm nghiệp-chủ tại làng Long-thành. Nên cơ-sở Trung-ương của Đạo dời về nơi nầy. Tại đây Hội- Thánh đã xây cất Đền-Thánh và các dinh-thự để làm cơ-quan Trung-ương của Tôn-giáo Cao-Đài truyền-bá mối Đạo Trời trên khắp thế-gian, hiện nay đã trở thành nội-ô Thánh-địa Cao-Đài.<BR><BR></SPAN><SPAN style="FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black">TÓM-LƯỢC THỜI-KỲ TOÀN PHÁT</SPAN></FONT><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><BR><FONT face="Times New Roman"><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><FONT face="Times New Roman"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Cho đến ngày nay Đạo Cao-Đài trở thành một tôn-giáo lớn có hơn năm triệu tín-đồ đang hoạt-động tích-cực tại Việt-nam và trên khắp thế-giớià. Cơ-sở Trung-ương đặt ở tỉnh Tây-ninh gọi là Tòa-Thánh Tây-ninh. Từ một khu rừng rậm hoang-vu chỉ có 96 mẫu nay là nội-ô Thánh-địa, sau đó nhờ mua thêm và khai-khẩn, đến nay đã trở thành một Giáo-khu rộng 20.363 mẫu, có một cộng-đoàn giáo-dân trên 200.000 người, về mặt tôn-giáo đã trở thành một Châu-thành Thánh-địa với đô-thị đông-đúc trù-phú, chia ra 18 Phận Đạo, về hành-chánh là một quận huyện, (đây là con số thống-kê từ năm 1966), lớn hơn gấp 20 lần dân-số cả tỉnh Tây-ninh, khi Đạo chưa khai mở dân số cả tỉnh chỉ có 10.000 người mà thôi.<BR>Tôn-giáo Cao-Đài đã có một hệ-thống tổ-chức hành-chánh Đạo khá chặc-chẽ, từ Trung-ương đến địa-phương, chia ra Trấn-Đao (gồm có nhiều tỉnh), Châu Đạo (tỉnh) Tộc Đao hay Họ Đạo (quận,huyện) Hương Đạo (Xã). Đó là hệ-thống điều-hành trong quốc-nội. Còn ở Hải-ngoại thì trước đây có một Hội-Thánh ngoại-giáo (Mission Eùtrangere) Trung-ương đặt tai Phnom-Penh (Cambodge). Cũng vì nhìn thấy một tổ-chức quy-củ chặc-chẽ nầy, mà những thế-lực chống-đối của thực-dân, phong-kiến đã vu-khống rằng Cao-Đài là một tổ-chức chinh-trị, mưu-đồ lập một quốc-gia trong một quốc-gia. Nhưng dù cho bất kể quyền-lực nào, muốn hay không muốn, thì Thánh-ý của Đức Chí-Tôn cũng sẽ đặt Thánh-địa Cao-Đài trở thành một nơi Quốc-tế-hóa như Thánh-địa Vatican (Ý) của Giáo-hội Thiên-Chúa-giáo La-mã, nơi nầy sẽ không chịu sự thúc-phược của bất-cứ một quyền-lực nào của thế-gian, điều nầy sớm muộn gì cũng sẽ được hiện-thực mà thôi.<BR>Hiện nay hệ-thống hành-chánh-đạo chỉ còn có hai cấp là Tòa-Thánh Tây-ninh và hương xã, nhưng ngay cả Bàn Trị-sự Hương Đạo cũng đổi thành một Tổ Nghi-lễ, tuy vậy Theo Pháp-Chánh-Truyền, Bàn Trị-sự là Hội-Thánh em, nên dù thế nào đi nữa, thì sinh-hoạt cùng sứ-mạmg và quyền-lực của Hội-Thánh em vẫn không thay đổi, đây là nền-móng căn-bản của Đạo, như là cội rễ đã ăn sâu vào lòng đất, không có thể đào bứng hết đi được. Còn sự Truyền-giáo Hải-ngoại hiện nay tuy là Hội-Thánh Trung-ương Cao-Đài không còn liên-hệ với tín-đồ nước ngoài, nhưng vẫn có Cơ-quan Truyền-giáo Cao-Đài Hải-ngoại, bản-doanh đặt tại Maryland Hoa-kỳ đảm-trách việc truyền-giáo, tổ-chức này đã được Cơ-quan Liên-Hiệp-Quốc thừa-nhận, Cơ-quan Truyền-giáo Cao-Đài đang chen vai sát cánh với các Tôn-giáo bạn và các Tổ-chức Quốc-tế, để truyền- bá Tôn-giáo trên toàn cầu. Còn sự Truyền-giáo Hải-ngoại hiện nay tuy là Hội-Thánh Trung-ương Cao-Đài không còn liên-hệ với tín-đồ nước ngoài, nhưng vẫn có các Thánh-Thất , các Hội Tín Hữu Cao-Đài ở Hoa Kỳ, Âu Châu, Úc Đại Lợi, Nhật Bản và đặc biệt là Cơ-quan Truyền-giáo Cao-Đài đang chen vai sát cánh với các Tôn-giáo bạn và các Tổ-chức Quốc-tế, để truyền- bá Tôn-giáo trên toàn cầu.<BR><BR></SPAN><SPAN style="FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black">KẾT-LUẬN</SPAN></FONT><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><BR><FONT face="Times New Roman"><SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN>Để chúng ta nắm vững vấn đề một cách tổng thể chúng tôi xin tóm lược một số điểm cốt lỏi sau đây:<BR><BR>1.- Tín-niệm căn-bản về Thượng-Đế:<BR>Các tôn-giáo tín-ngưỡng Thượng-Đế cũng như Cao-Đài-giáo đã tin-tưởng rằng : Thượng-Đế là Đấng tự-hửu, hằng-hửu, sáng-tạo ra thế-gian và vạn-hửu chúng sanh.<BR><BR>2.- Tín-niệm căn-bản về chúng sanh:<BR>Con người và vạn-hửu chúng-sanh do Thượng-Đế tạo-dựng theo hình-ảnh và khuôn-linh của Ngài, Ngài lại ban cho chúng-sanh sự độc-lập trước Thượng-Đế, có toàn quyền tự-dọ dìu-dắt thiên-lương của minh để tấn-hoá. Nếu ăn ở hiền lành thì được thăng tiến, ăn ở hung dữ thì sa-đoạ.<BR><BR>3.- Cao-Đài-giáo khai-sáng có những mục-tiêu rõ-ràng :<BR>Qua lý-do khai-đạo cùng tôn-chỉ mục-đích của Đạo Cao-Đái, nhắm mục-tiêu xây-dựng một thế-giới đại-đồng, một xã-hội hòa-binh, dân-chủ, tự-do. Nội-dung nầy nằm trong ý-nghĩa hai câu liễng trước cổng Chánh-môn vào Đền Thánh:<BR><BR>“Cao thượng Chí-Tôn Đại-Đạo Hòa-binh Dân-chủ mục,<BR>“Đài tiền sùng-bái Tam-kỳ cọng-hưởng Tự-do quyền.<BR><BR>Đạo còn nâng cao dân-trí, giúp cho con người biết làm tròn thiên-chức của mình, vì Thánh ngôn có câu :<BR><BR>“ Nâng niu cho dân-trí lẫy-lừng.<BR>Dân thì đúùng phận làm dân,<BR>Chúa cho đáng chúa triều thần đáng quan.”<BR>(Nữ trung tùng phận).<BR><BR>Nên trong hơn nửa thế kỷ, các thế-hệ Cao-Đài đã sản-sinh nhiều bậc trí-thức tài-ba, nhiều Giáo-sư Tiến-sĩ con nhà Đạo, họ đã từng mang chuông đi đấm nước ngoài, và cũng đã được thế-giới ca-ngợi, thán-phục. Cũng như có nhiều người ngoại-quốc đã và đang nghiên-cứu Cao-Đài, họ đã bảo-vệ thành-công các Luận-án Cao-Đài, trở thành những Giáo-sư Tiến-sĩ Cao-Đài-giáo.<BR>Như vậy Tôn-giáo Tôn-giáo Cao-Đài được Thượng-Đế sáng-lập có phân ra từng giai-đoạn, có sự diễn-tiến tuần-tự một cách logic, và có một mục-tiêu rõ-ràng, nói theo lập-luân của duy-vật biện-chứng là có đủ cả điều-kiện chủ-quan và khách-quan. Đạo không chỉ nhắm thỏa-mãn những nhu-cầu cấp-thiết của chỉ một quốc-gia nhỏ bé Việt-nam, mà cho cả xã-hội loài người.<BR><BR>4.- Đạo ra đời do Thiên-ý an-bài, không phải là tinh-cờ, hoặc do lộng giả thành chơn.<BR>Sự khai-sáng Đạo Cao-Đài là do Thiên-ý của Thương-Đế, Ngài đã thâu-nhận dìu-dắc đệ-tử hơn cả năm sáu năm trời, vì người xưa có câu:<BR><BR>”Trò tìm Thầy thì dễ, Thầy tìm trò lại rất gay” (Đệ tử tầm sư dị, sư tầm đệ tử nan).<BR><BR>Do đó mà Đúc Chí-Tôn phải hạ minh dẫn dắc từng người, đây không phải là điều tinh-cờ. Vì Đức Chí-Tôn ngự trong lòng mỗi người, Ngài còn biết chúng ta hơn là chúng ta tự biết minh nữa. Nên Đức Chí-Tôn đã giáng-ngự vào các tâm-hồn thanh-cao, dù là chỉ sự giải-trí của họ đi nữa, họ cũng tìm trong những thú vui tao-nhã, đây là một điều chứng tỏ Đức Chí-Tôn soi thấu tâm-hồn của mỗi người, nên Ngài đã lựa-chọn đệ-tử không lầm.<BR>Dù cho là do tinh-cờ mà các đệ-tử gặp được Thầy đi nữa, thì chính người đệ-tử đó cũng phải có thiện-căn, mới quyết-tâm tìm Đạo. Vì khi Thượng-Đế tạo ra con người, Ngài đã ban cho con người có quyền độc-lập trước Thượng-Đế, là một hửu-thể tự-do, có quyền dìu-dắùc thiên-lương của mình, quyết-định sồ-phận siêu đọa của mình, chứ Thượïng-Đế là Đấng công-binh, không bao-giờ áp-đặt. Chúng ta đã từng thấy bao nhiêu sự phát-minh sáng-tạo của nhân-loại, cũng chỉ là sự tinh-cờ, nhưng nếu con người ngu-đần không cố-gắng, thành-tâm, thiện-chí thì cũng bỏ trôi mà thôi, tỷ như về lãnh vực khoa-hoc :<BR>- Archimedes khi tình-cờ đi tắm, mà không quan-tâm đến phản-ứng của nước, thì làm sao tìm định-luật về sức đẩy của nước.<BR>- <st1:City w:st="on"><st1
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black"><FONT face="Times New Roman">PHỤ LỤC <o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt; TEXT-ALIGN: center" align=center><B><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: blue; FONT-FAMILY: Verdana">NHỮNG LỜI TIÊN TRI VỀ ĐẠO CAO-ĐÀI</SPAN></B><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black; FONT-FAMILY: Verdana"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 12pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 10pt; COLOR: black; FONT-FAMILY: Verdana"><BR></SPAN><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><BR><FONT face="Times New Roman">Ngày giáng trần lập đạo của Thượng Đế đã được tiên tri từ mấy ngàn năm về trước.<BR><BR>1) Trong quyển “Phật Tông Nguyên Lý”, khi Đức Thích Ca sắp viên tịch, đệ tử của Ngài là Ananda rơi lụy hỏi rằng:<BR><BR>- "Khi Tôn Sư nhập Niết Bàn rồi ai dạy bảo các con?" <BR><BR>Đức Phật đáp: <BR><BR>- "Ta chẳng phải vị Phật đầu tiên hay cuối cùng, ngày giờ đến, sẽ có một Đấng khác xuất hiện cứu đời, một Đấng Chí Thánh, một Đấng Đại Giác, cực kỳ cao thượng, một Đấng dẫn Đạo vô song, một Đấng Chúa Tể Thánh Thần và loài người, Đấng ấy sẽ truyền dạy các con một mối Đạo vinh diệu buổi sơ khai, vinh diệu buổi thạnh hành, vinh diệu buổi kết cuộc, Đấng ấy sẽ xướng xuất một đời sống đạo đức hoàn toàn thuần khiết". <BR><BR>Đấng Chúa Tể Thánh Thần và loài người chỉ có thể là Đức THƯỢNG-ĐẾ mà thôi.<BR><BR>2) Lời tiên tri trong quyển “Thanh Tịnh Kinh” của Lão giáo: <BR>"Thanh Tịnh kinh hữu di tích: Công viên quả mãn chỉ thọ đơn thơ. Thiên mạng phương khả truyền Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ" nghĩa là: "Kinh Thanh Tịnh có dấu tích để lại rằng: Công đầy quả đủ sẽ được lãnh thọ đơn thơ. Người có mạng Trời khá nên truyền Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ".<BR>3) Lời tiên tri trong quyển “Vạn Pháp Qui Tông”: Quyển “Vạn Pháp Qui Tông” lưu truyền trong nhân gian hơn mấy trăm năm nay có câu "Cao Đài tiên bút thi văn tự" nghĩa là trong Đạo Cao-Đài mai sau sẽ có thơ văn của chư Tiên do thần cơ diệu bút tiếp ra. <BR>4) Lời tiên tri qua cơ bút (*)<BR><BR>Các đàn tiên tri quy tụ những người hầu đàn cơ gồm đủ mọi tầng lớp trong xã hội, do nhiều mục đích khác nhau. Có thể chia ra ba nhóm chính:<BR><BR>- Nhóm sĩ phu ưu thời mẫn thế, mượn đàn cơ để hỏi việc thiên cơ, hầu hết vận mệnh đất nước ra sao. Những đàn này thường lập rất kín đáo.<BR><BR>- Nhóm mặc khách tao nhân, mượn đàn cơ để xướng họa thi phú với thần tiên, di dưỡng tính tình. Những đàn này thường lập trong ít người đồng thanh khí.<BR><BR>- Nhóm bình dân, gồm những người cần xin thuốc chữa bịnh, cầu thọ ... Những đàn này phổ biến hơn cả, rất đa dạng. Qua sự linh ứng nhãn tiền, đông đảo dân chúng đã có đức tin nơi siêu hình. Những đàn này thường chỉ hoạt động trong một thời gian nhất định, tại một địa phương nào đó, rồi ngưng hẳn (bế đàn). Ở Nam Kỳ hồi đầu thế kỷ XX có một số đàn hữu danh thuộc loại này, như đàn Hiệp Minh (ở Cái Khế, tỉnh Cần Thơ), đàn Minh Thiện (ở Thủ Dầu Một), đàn Chợ Gạo (tỉnh Chợ Lớn)...<BR><BR>Trong số các đàn tiên tri sự xuất hiện của đạo Cao Đài, có thể dẫn lại ba trường hợp tiêu biểu như sau:<BR><BR>a. Đàn tại quận Cao Lãnh (1913) <BR><BR>Thứ sáu, ngày 03-01-1913 (26-11 Quý Sửu), tại quận Cao Lãnh, tỉnh Sa Đéc, một nhóm sĩ phu lập đàn tại nhà ông Lê Quang Hiển (nhạc phụ nhà báo Diệp Văn Kỳ), mục đích hỏi về thiên cơ, quốc sự. Chơn linh nhà Nho yêu nước Thủ khoa Nguyễn Hữu Huân (1841 - 1875) giáng cơ ban cho bài thơ chữ Nho như sau:<BR><BR>Dung tất Cao Đài nhiệm khuất thân, <BR><BR>Tứ triêm đào lý nhứt môn xuân. <BR><BR>Canh tân bồi ức giang sơn cựu, <BR><BR>Trừ cựu thời thiêm tuế nguyệt tân. <BR><BR>Cửu thập thiều quang sơ bán lục, <BR><BR>Nhất luân minh nguyệt vị tam phân. <BR><BR>Thứa nhàn hạc giá không trung vụ, <BR><BR>Mục đỗ Cao Đài tráng chí thân. <BR><BR>Ngài lại ban cho bài thơ dịch:<BR><BR>Co duỗi Cao Đài khoẻ tấm thân, <BR><BR>Dạo xem đào lý đượm màu xuân. <BR><BR>Giang sơn chẳng khác ngàn năm cũ, <BR><BR>Ngày tháng chờ thay một chữ tân. <BR><BR>Chín chục thiều quang vừa nửa sáu, <BR><BR>Một vừng trăng rạng chửa ba phân. <BR><BR>Thừa nhàn cưỡi hạc không trung ruổi, <BR><BR>Chạm mắt Cao Đài khoẻ tấm thân. [1] <BR><BR>Hai chữ Cao Đài được nhắc tới bốn lần mà không ai hiểu ngụ ý gì. Gia đình ông Lê Quang Hiển sao lại hai bài thơ, cất lên trang thờ làm kỷ niệm. Cuối năm 1926 (Bính Dần), khi các ông Cao Quỳnh Cư, Cao Hoài Sang, Lê Bá Trang, Vương Quan Kỳ ... trong đợt phổ độ Lục Tỉnh đến tại quận Cao Lãnh bấy giờ mọi người mới nhớ lại bài thơ mười ba năm trước.<o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 12pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><BR><FONT face="Times New Roman">b. Đàn tại miễu Nổi (1923) và chùa Ngọc Hoàng (1923) <BR><BR>Miễu Nổi không biết có từ bao giờ, nằm trên một cồn nhỏ rộng khoảng một trăm thước vuông, ở giữa sông Bến Cát, là chi nhánh sông Bình Lợi, quận Gò Vấp, tỉnh Gia Định cũ. Trong miễu thờ Tề thiên Đại thánh, Ngũ long Công chúa.[2]<BR><BR>Trong một đàn lập ở miễu Nổi đêm 17-6 Quý Hợi (thứ Hai 30-7-1923), một vị trong Bát tiên là Tào Quốc Cữu giáng cơ khuyến tu, có đoạn: “<st1
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt; TEXT-ALIGN: center" align=center><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><?:namespace prefix = v ns = "urn:schemas-microsoft-com:vml" /><v:shape id=_x0000_t75 stroked="f" filled="f" path="m@4@5l@4@11@9@11@9@5xe" o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black"><BR><FONT face="Times New Roman">5) Lời tiên tri trong kinh điển Minh sư (*) Minh sư là một tông phái thờ Tam giáo, nhưng trọng về Lão, sử dụng cơ bút, tu đơn (tức thiền đạo Lão). Khởi thuỷ, môn phái này quy tụ các di thần nhà Minh (Trung Quốc), xuất hiện đầu đời Thanh (cuối thế kỷ XVII). Tổ thứ mười hai của Minh sư là ông Trần Thọ Khánh có qua Việt Nam năm Giáp Ngọ (1894), năm sau tạ thế ở Trung Quốc.[6] Đạo Minh sư lúc đầu nuôi chí “phản Thanh phục Minh” nhưng với thời gian đã thay đổi nhiều. Khi được truyền bá ở Việt Nam, Minh sư trở thành một môn phái tu hành thuần túy, rất có uy tín ở Trung Kỳ và Nam Kỳ. Chùa Minh sư được gọi là Phật đường. Rất nhiều Phật đường là căn cứ mật của nghĩa quân chống Pháp.<BR><BR>Trước khi đạo Cao Đài xuất thế, trong tín đồ thông chữ Hán của Minh sư thường truyền tụng hai câu mà quán thủ là Cao Đài:<BR>Cao như bắc khuyết nhân chiêm ngưỡng, <BR>Đài tại nam phương Đạo thống truyền. <BR>Ở miền Tam Quan, tỉnh Bình Định, Trung Kỳ, có phái tu Minh sư của một nhà ái quốc là đạo sĩ Trần Cao Vân (1866-1916). Kinh nhật tụng của phái này có hai câu:<BR>Con cầu Phật tổ Như lai, <BR>Con cầu cho thấu Cao Đài Tiên ông . <BR><BR>Đợi đến khi Cao Đài truyền từ <st1:country-region w:st="on"><st1
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 13pt"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black"><o
<TABLE =MsonormalTable style="BORDER-RIGHT: medium none; BORDER-TOP: medium none; MARGIN: auto auto auto 0.45in; BORDER-LEFT: medium none; BORDER-BOTTOM: medium none; BORDER-COLLAPSE: collapse; mso-border-alt: double windowtext 1.5pt; mso-padding-alt: 0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-border-insideh: 1.5pt double windowtext; mso-border-insidev: 1.5pt double windowtext" cellSpacing=0 cellPadding=0 border=1>
<T>
<TR style="HEIGHT: 549pt; mso-yfti-irow: 0; mso-yfti-firstrow: yes; mso-yfti-lastrow: yes">
<TD style="BORDER-RIGHT: windowtext 1.5pt double; PADDING-RIGHT: 5.4pt; BORDER-TOP: windowtext 1.5pt double; PADDING-LEFT: 5.4pt; PADDING-BOTTOM: 0in; BORDER-LEFT: windowtext 1.5pt double; WIDTH: 675pt; PADDING-TOP: 0in; BORDER-BOTTOM: windowtext 1.5pt double; HEIGHT: 549pt; : transparent" vAlign=top width=900>
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt; TEXT-ALIGN: center" align=center>
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt; TEXT-ALIGN: center" align=center><SPAN style="FONT-SIZE: 28pt; COLOR: black; FONT-FAMILY: VNI-Times"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt; TEXT-ALIGN: center" align=center><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black; FONT-FAMILY: VNI-Times"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt; TEXT-ALIGN: center" align=center><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black; FONT-FAMILY: VNI-Times"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black; FONT-FAMILY: VNI-Times"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt; TEXT-ALIGN: center" align=center><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black; FONT-FAMILY: VNI-Times"><o
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt; TEXT-ALIGN: center" align=center><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; COLOR: black; FONT-FAMILY: VNI-Times"></SPAN> </P></TD></TR></T></TABLE>
<P =Msonormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt"><SPAN style="FONT-SIZE: 14pt; FONT-FAMILY: VNI-Times"><o