"NÓ"....!!!!

Hao Quang

New member
Có một vùng quê nghèo! Cảnh vật yên bình, mọi thứ thật hiền hòa và thơ mộng! những hàng cau thẳng tắp suốt con đường! xa xa có ao sen tỏa hương thơm ngào ngạt, đồng lúa chín xa tít tận chân trời! …..
<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:eek:ffice:eek:ffice" /><o:p></o:p>
Bỗng: oe oe oe! Một ..”thiên tài” đã ra đời vào một mùa thu buồn, lá vàng rơi lả chả, mây đen kéo mù mịt xen lẫn những giọt mưa rơi trên những khóm hoa sữa kêu tí tách…, tí tách…tí tách như báo hiệu một điều gì đó chẳng lành!
<o:p></o:p>
Nó…….! Oh, thì ra là một thằng ku! ..trần như nhộng, Có chút xíu, hai tay, hai chân quơ quơ lên không trung, bàn tay thì múp míp, đôi mắt lúng liếng, cái đầu có vài cộng tóc loai nhoai, mỗi khi nó cười ..”hề hề” chẳng thấy cái răng nào nhưng cái má lại hiện lên núm đồng xu 500đồng! oh! Không phải ….Hình như là…5000đồng!
<o:p></o:p>
Trông nó thật dễ ..ghét! ! Ai cũng ôm, cũng nựng, cũng bế cũng ôm hôn chụt, chụt ,chụt chụt! nó cảm thấy khó chịu nhưng cũng rất khoái và tự hào vì nó ..dễ thương! nó ít khi nằm nên đến bây giờ cái đầu nó tròn vo giống quả bóng wold cup được tổ chức ở Nam Phi!
<o:p></o:p>
Thế rồi! …1 tháng - 2 tháng- 3- 4 tháng! 5 tháng -6tháng -7-8 tháng nó biết bò, biết lật, biết kêu ma ma
<o:p></o:p>
Vào một ngày đẹp trời ông ngoại bế nó lên Thánh Thất tắm thánh! Từ đây có biết đâu cuộc đời nó đã thay đổi hoàn toàn! Nó trở thành một tín đồ, mang một chiếc vòng kim cô phía trước khắc 2 chữ Cao Đài to tướng! nó đã trở thành một tín đồ Cao Đài thực sự! dù lúc đó nó chưa biết khái niệm 2 chữ Cao Đài là gì!
<o:p></o:p>
Thời gian thấm thoát trôi! Mới đó mà đã 3 năm! nó đã lớn hon đôi chút, mập thêm đôi chút, bự thêm đôi chút, biết chạy, biết nói ..thía lia ! và nó bắt đầu bộc lộ tính cách của mình! Nó được ba mẹ cho đi học lớp mẩu giáo nhỏ, mẩu giáo lớn mà ở thành phố hay gọi lớp lá và lớp mầm!
<o:p></o:p>
tướng to – óc như ….quả nho!
Cuốn tập viết của nó chưa bao giờ vượt quá điểm năm! đôi lúc tự ái nổi lên! nó cũng lăm lăm điểm 6! bấu víu điểm bảy, nhảy qua điểm tám để lấy le với ba, mẹ thưởng it cục kẹo! nhưng rồi nó lại đổ bê tông con số 4!
<o:p></o:p>
Người ta nói: “mất cái này được cái khác”! nó tuy học dốt đặc nhưng nó khỏe, nó sẵng sàng xử đứa nào ăn hiếp đồng minh của nó!
<o:p></o:p>
biết đứa nào là trò ngoan thì cuối tuần họp lớp đứa nào làm nhiều việc tốt thì được phát 1 phiếu bé ngoan! cái phiếu giống hình chữ nhật viền trắng bên trong có có hình quả tim hay búp sen gì đó như câu thơ ai đó đã từng viết "trẻ em như búp trên cành" ấy! Còn nó lúc nào cũng …đội sổ! nó chưa bao giờ nhận được phiếu bé ngoan! nó cũng chẳng tự ti, mặc cảm vì nó ...không làm được việc tốt nào! nó chỉ nghĩ đơn giản cái phiếu đó ...không ăn được thì lấy làm gì! ..????

<o:p></o:p>
nhưng Thời đó cái phiếu này có giá trị lắm! nó như giấy thông hành, cái visa, chiếc hộ chiếu để chứng tỏ là trò ngoan! được ba mẹ cho đi chơi mà không bị cấm cửa! được thả diều, được đi tắm sông, đi mò cua, bắt ốc, và được lén đi …ăn trộm sen, mít, ổi, xoài …và khi về nhà không bị ..đánh tét đít vì ăn trộm ở đâu thì ..xử hết ở đó, nó kg bao giờ đem về nhà! Nên ba mẹ nó kg phát hiện, như hái một quả mít thì ngồi dưới gốc cây xơi hết luôn! sau đó xuống sông tắm để trôi hết mùi thơm của mít! để về nhà ba má nó kg phát hiện! hồi đó nó gan dữ!

(sưu tam)
Từ khi nó đi học tính cách càng lộ rõ thích bạo lực, quậy phá, vì vậy nó gây ra không ít khó khăn cho gia đình!
<o:p></o:p>
Một lần đứa đồng minh chạy tới nói:
“hức…đại ….đại ca..hức ..hức! tụi nó ..hức ..đánh và ..hức …cướp phiếu bé ngoan của em hức”
Nó phán: “ đứa nào? Đứa nào cướp phiếu bé ngoan của mày! Nói tao nghe! Tao xử cho?”
Và lần đó nó đánh ..suýt gãy tay đứa bạn cùng lớp
<o:p></o:p>
Lì lợm! thích làm những gì nó thích! Nên đôi lúc lời nói của ba mẹ nó cũng không có trọng lượng! Duy có một người nó lại ..nghe lời! đó là ..ông ngoại của nó!
<o:p></o:p>
Hồi đó mỗi khi nó xuống nhà ông ngoại sợ ông thì ít nhưng sợ mấy người khách vô nhà ông ngoại thì nhiều! mỗi sáng có 2-3 người mặc áo dài trắng đầu đội khăn đóng đen, cầm theo cây dù và một cái cặp tắp! có ngày thì có người áo dài trắng có, cũng có ngày có người mặc áo dài màu đen ..! nó sợ nhất mấy ông mặc áo màu đen! Mỗi khi nhìn thấy mấy người khách vừa tới ngõ thì lúc nào cũng vậy! ông kêu má nó tới dọn nước trà lên mời còn ông ngoại thì ..chạy vô buồn …một lúc sau ông ngoại nó cũng mặc một bộ áo dài màu trắng ychang và ngồi tiếp chuyện …! Bây giờ mới biết hồi đó trong đạo đạo hữu ai tới nhà bàn chuyện Đạo là đều mặt đạo phục! chẳng thế mà ông ngoại nó phải vô buồng thay đạo phục trắng y chang mà ngồi tiếp chuyện!


hồi đó nghèo lắm! mọi người toàn đi bộ không thôi! nhà nào khá giả thì có chiếc xe đạp! ! hồi đó nhà ông ngoại nó cũng có 1 chiếc xe máy giống chiếc cúp 67 bây giờ!! cũng vì chiếc xe máy đó mà bây giờ hai cái chân nó toàn dít với thẹo! bởi mỗi khi ông ngoại nó đi xe về nó chạy tới nghịch cái ống bô mỗi khi cái chân nó đụng cái bô là thịt nó kêu ....xèo xèo xèo! hơi bốc lên! giống như ..nướng thịt nướng vậy! mỗi khi nhìn mấy nhữn vết thẹo chi chít nó lại nhớ ông ngoại nó!

<o:p></o:p>
Hồi đó nó thuộc dạng …ăn tạp! từ mít, ổi, xoài, khế, đến thuốc bắc, táo tàu, cam thảo.. (ông ngoại nó làm nghề thuốc bắc) nó xơi tuốt tuồn tuột có 1 thứ nó ghiền nhất đó là thuốc tể! thứ thuốc viên đen đen tròn tròn!nó ..canh mỗi khi ông ngoại nó viên thuốc tể là nó ..sà vào nó ..bốc, rồi nó ..lủm, nó ..lủm rồi nó bốc, bốc rồi lủm, lủm rồi bốc ….! có lẽ nhờ bổ sung thuốc bổ dử dội nên nó mập! và có một loại nó thích ăn nữa đó là …chuối!

<o:p></o:p>
Nhà ông ngoại nó rộng lắm! hồi đó trong một thánh thất đạo hữu đến từ nhiều xã! Mổi xã lập ra một xã đạo! có thờ Thiên Nhãn, Quan Âm, và Quan Thánh! nên mỗi khi cúng có rất nhiều chuối! nhiều quá đêm sắt phơi để ăn lần, hoặc ..dầm rượu! vẫn còn dư! Nên mỗi lần cúng xong ông ngoại nó đêm chuối lên nhà cho nó!
<o:p></o:p>
Nó là thằng quậy phá nhưng cũng ..rất ma mãnh! Mỗi khi ông ngoại lên tới ngỏ, để ý ông ngoại nó chống gậy đi là bít ngày đó kg có chuối! nó ngồi lì trong nhà! Và mỗi khi ông ngoại lên nhà nó vòng hai tay ra sau ..mông là bít ngay ông ngoại đem chuối! và thế là nó chạy ra nó ..nựng:
“ah! Ông ngoại đem chuối cho con, ông ngoại đem chuối cho con!”
Rồi ông nói: “không! Chuối này chỉ dành cho những đứa ngoan ăn thôi”
Thế rồi nó nói: “con ngoan mà, con ngoan mà” rồi đưa tay với với nải chuối!
Ông hỏi: “con có ngoan thiệt hông??
Nó nói: “con ngoan mà, con ngoan mà”
Vậy con chạy qua nhà hàng xóm rủ thêm mấy đứa bạn qua ăn chung đi!?
<o:p></o:p>
Hồi đó ông ngoại biết tỏng tòng tong là mấy đứa hàng xóm đứa nào cũng bị nó …đập hết! nên chẳng dám qua nhà nó chơi! Chớ huống gì là ăn chuối! nó suy nghĩ hồi lâu:việc rủ mấy đứa kia qua ăn chuối còn ..khó hơn ..lên trời! nhưng Rồi nó cũng chạy qua nhà mấy đứa bạn mà cách đó mấy ngày nó đã …đập tụi nó tơi bời, hoa lá! có lẽ do mấy trái chuối của ông ngoại nó "có sức hút mãnh liệt nào đó"! nó chẳng thèm quan tâm đến "sĩ diện" và lòng "tự trọng của một ...đại ca" nữa!
Vừa chạy qua tới ngõ thấy đứa bạn chạy vội vô ..buồng mà trốn!
Nó nói” tao kg đánh mi đâu! Tao chạy qua ..rủ mi qua nhà ta ăn chuối nè!”
Thằng bạn lắc đầu nguầy ngậy! không chịu đi nói:
Mi rủ tao qua nhà mi để ..mi đập tao nữa à! Tao không đi đâu!”
1 thoán ý nghĩ chạy qua đầu nó: “chẳng lẽ bấy lâu mình ….hung dữ vậy sao????”
<o:p></o:p>
Và thế là nó dùng chiêu cuối cùng:
“ta nói thiệt mà! Nếu mi qua nhà ta ăn chuối thì từ nay sắp tới tao sẽ không bao giờ đập mi nữa! thằng nào đập mi ta sẽ đập nó!”
Điều khoản đưa ra hấp dẫn quá mà! vừa được ăn chuối, lại không bị đánh, vừa được bảo vệ để khỏi bị đứa khác đánh nữa! Chỉ có đứa không sáng suốt mới không chịu chấp nhận! và thế là thằng bạn tung cửa buồn chạy ra cái ào... ào ...ào!nhìn thằng bạn chạy ra mà nó cứ tưởng như một tiền đạo đang lao vào vòng cấm địa để ghi bàn vậy!

như mở cờ trong bụng nó chạy qua nhà mấy đứa khác cũng dùng chiêu tương tự!
<o:p></o:p>
Và thế là 3-4 đứa chạy qua nhà nó ..ăn chuối! nó thấy trên mặt ông ngoại nó cười một nụ cười mãn nguyện! nó chẳng si nghĩ gì ngoài việc ăn chuối chuối chuối và chuối …!

kể từ dạo ấy nó ...

(còn tiếp)
kể chuyện cho vui cửa vui nhà sau 1 ngày làm việc ấy mà! HTĐM cũng đừng chấp nhé! hihi
 

Hao Quang

New member
( ảnh sưu tầm)

Kể từ dạo ấy! nó cảm nhận được rằng giữa nó và mấy đứa hàng xóm không còn khoản cách nào nữa! chắc tụi bạn cũng chợt nhận ra ..à! thì ra bấy lâu nó cũng hiền chớ đâu có dữ đâu nhỉ? Chẳng qua tụi nó không hiểu thôi chứ!
<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:eek:ffice:eek:ffice" /><o:p> </o:p>
Thế là mỗi ngày – mỗi tháng – mỗi năm hễ có phi vụ nào là tụi nó chạy qua rủ từ việc đi chơi, thả diều, tắm sông hay ..đi ăn trộm vặt tụi nó cũng đều rủ! chúng còn để ý khi nào ông ngoại nó lên nhà chơi đêm theo chuối thế là tụi nó chạy qua ..cùng ăn! Biết rằng nó sẽ ăn chuối ít hơn lúc trước nhưng nó vui! Ông ngoại nó cũng vui! Và câu hỏi của ông quen thuộc thuở nào: “con có ngoan thiệt hông??” dường như đi vào dĩ vãng!
<o:p> </o:p>
thiệt là vui vẻ! có bạn bè bên cạnh thật là tốt, nó không còn bị cô lập nữa! nó không cảm thấy buồn mỗi khi ở nhà có 1 minh nữa! tuy không nói ra! Nhưng tụi nó hiểu ngầm rằng chỉ có đoàn kết mới có thể chiến thắng mọi …..phi vụ!
<o:p> </o:p>
Nhưng mọi việc đâu dễ trôi chảy như tụi nó nghĩ!!... “đi đêm hoài cũng có ngày gặp ma”,
<o:p> </o:p>
Một lần cả bọn đi …bẻ mía trộm! vì vùng quê của tụi nó trồng rất nhiều mía! Cái cây mía ấy! mà ở thành phố hay gọi là ..uống nước mía, 1 cây chặt khoản 3 khúc ép lấy nước, giá 1 ly 3000 đồng! ngon, bổ ,rẻ!! hợp vệ sinh kg thì nó kg biết! chỉ biết rằng đến bây giờ nó uống trên dưới 1 ngàn ly rồi mà chưa lần nào bị ….tào tháo rượt đuổi!
<o:p> </o:p>
hồi đó khi ăn trộm mía không có ép ra như bậy giờ! Mà đưa nguyên khúc lên miệng rồi dùng răng mà tước vỏ mía và …nhai! Nhai Giống mấy ông bà già bây giờ hay nhai trầu ấy!
<o:p> </o:p>
tụi nó nghĩ đồng mía bao la bát ngát thế kia! Bẻ một vài cây thì thấm tháp gì! Thế là tụi nó chui vô bẻ kêu rốp…, …rốp, …rốp,! chắc do tiếng bẻ phát ra to quá bị người ta phát hiện và bắt được! người ta hỏi:
“đứa nào? Đứa nào cầm đầu bẻ trộm mía vườn của tao hả??
Thấy tụi nó yên lặng! bặm môi lại không nói!
Dù đứa nào cũng biết rằng bẻ trộm mía là do nó khởi xướng!
Nó đứng ..nó run! Lần đầu tiên trong đời nó run cầm cập và nó sợ! nó sợ mấy đứa bạn khai ra nó cầm đầu và sợ người ta bắt nó đêm về giao cho ba má và ông ngoại …xử nó!
<o:p> </o:p>
Nhưng tụi nó nói: “ dạ thưa! Do tụi con …thèm mía quá! Nên cả bọn rủ đi bẻ ít khúc ăn cho đỡ thèm! Chớ không ai cầm đầu hết ạ”<o:p></o:p>
câu nói của chúng đã làm nó cảm động! Dù không nói ra nhưng nó biết chắc rằng từ nay và sắp tới tình bạn giữa chúng sẽ khắng khít hơn, sẽ quan tâm và bảo vệ lẫn nhau ! (Và cho đến bây giờ …tụi nó vẫn là những đứa bạn thân nhất)<o:p></o:p>
không phát hiện ra đứa nào cầm đầu! Thế là người ta trói tay chúng lại giống như công an còng cái số 8 vào tay tội phạm ấy! đem mỗi đứa về nhà chúng nó để ba mẹ nó xử! <o:p></o:p>
<o:p> </o:p>
ba má nó nổi giận tam bành! Xui cho nó lúc đó có ông ngoại nó lên nhà bàn chuyện chi đó! Chứng kiến tất cả! má nó là người giận nhất! cầm cái roi mây bé tí xíu giống như chiếc đũa ăn cơm vậy và nó rất dài! Mặt má nó giận tím tái nói: má nuôi con mấy năm trời cực khổ , ông ngoại hốt thuốc một số kg lấy tiền để tích phước cho con! Vậy mà con lại đi ăn trộm! má nó vừa nói vừa đánh: “ăn trộm nè, ăn trộm nè…!” mỗi câu má nó nói: “ăn trộm nè” là quất nó một roi tương ứng đau nhói cả người! một tay má nó cầm tay nó, tay kia thì cầm roi đánh! Đau quá nó ré lên: “má ơi! Đứng đánh con nữa! con chừa! con chừa rồi! đau quá má ơi!”Nó vừa la vừa chạy ..vòng vòng giống như chiếc compa mà nó là ngọn bút má nó là tâm vẽ vòng tròn giống như trong tiết học ..hình học số bi giờ vậy!
<o:p> </o:p>
nó đếm khoản ..chục câu và chạy khoản 10 vòng như thế! chóng cả mặt! Nó đưa mắt nhìn ông ngoại nó để cầu cứu nhưng ông ngoại nó ngồi im re như nghĩ ngợi điều gì!
Một lúc sau ông ngoại nó nói: “thôi! con đừng đánh nó nữa! để ba dẫn nó dẫn xuống nhà..”chơi” ”
<o:p> </o:p>
Như bắt được vàng nó lẻo đẻo theo ông ngoại nó! vừa chạy vừa dùng hai tay thoa thoa cái mông cho bớt đau! nó mập! nó chạy theo ông ngoại nó đến nỗi cái quần tụt xuống lòi hai cái mông đung đưa,…. đung đưa,…. đung đưa và hiện những cây roi in lên da thịt nó …đỏ chót ! Nhìn bộ dạng nó thật thảm hại! chớ không có có liều mạng, tự tin như lúc ăn trộm nữa
<o:p> </o:p>
Xuống tới nhà, ông ngoại nó đi thẳng vô buồn mà thay bộ áo dài tươm tất! nó cứ tưởng rằng sẽ được thảnh thơi ngồi chơi!
Nhưng nào ngờ ông ngoại nó nói: “con lên đây! …cúng nước với ông !”
Nó sững lại nói: “ con đâu biết cúng đâu ngoại! con không cúng đâu”
Ông ngoại nó nói: “ ông chỉ cho!”
Nó lắc đầu ngoày ngoạy!
Ông nói: “ vậy con có muốn má con đánh nữa không??”
Nghe tới từ “đánh” là nó thất kinh hồn vía!
Nó chạy theo lên chỗ bàn thờ! Ông ngoại nó dạy nó cách chấp tay lại (mà sau này nó mới biết là ấn tý) rồi dạy nó cách quỳ! Chân nào trước, chân nào sau! Nó làm theo răm rắp! <o:p></o:p>
<o:p> </o:p>
Ông ngoại nó nói: “bây giờ ông quỳ xuống cúng! Ông quỳ trước! con quỳ sau! Ông làm như thế nào thì con làm giống y ông như thế đó! con làm không đúng ý ông thì má con đánh một trận nữa”<o:p></o:p>
“Con có chịu làm không??” Ông ngoại nó nghiêm mặt nhắt lại lần nữa! <o:p></o:p>
“Dạ! con …chịu!” nó nói lý nhí trong miệng!<o:p></o:p>
Nó nói thì nói vậy! nhưng trong tâm lại suy nghĩ: “ngoại quỳ trước mình quỳ sau thì ngoại đâu có thấy mình làm gì đâu nhỉ?”!<o:p></o:p>
<o:p> </o:p>
Như đọc được ý nghĩ của thằng cháu ranh mãnh ông quay xuống nói:<o:p></o:p>
“con phải làm giống y ông! Con có thấy con mắt trên bàn thờ không?? Con mắt đó đang nhìn con để biết con có làm đúng không đó!”<o:p></o:p>
Nó ngước nhìn lên bàn thờ thấy con mắt nhìn chằm chằm vào nó! Nó có cảm giác sợ thực sự!
<o:p></o:p>
Trong khoản 1 tiếng đồng hồ! nó để ý thấy ông ngoại đứng lên! Nó “mừng khúm” vội đứng lên chạy …cái ào xuống nhà dưới!<o:p></o:p>
<o:p> </o:p>Nhưng ông ngoại kêu nó lên lại nói: “ai cho con đứng lên và chạy xuống đó”<o:p></o:p>
“con thấy ngoại đứng lên nên con …đứng lên theo!” nó nói!<o:p></o:p>
“Con quỳ xuống! Chừng nào cây nhang trên bàn thờ cháy hết thì con mới được chạy xuống dưới!” ông ngoại nó nói!<o:p></o:p>
<o:p> </o:p>
“Nhưng sao con mà phải quỳ ..hết cây nhang thế hả ngoại, con đau chân lắm ??” nó bắt bẻ ông ngoại nó!<o:p></o:p>
“thế khi ăn trộm thì chân con có đau không hả??” ngoại nó hơi lớn tiếng và nói tiếp:<o:p></o:p>
“Vì cả gia đình nhà ta theo Đạo! con cũng theo đạo! nên không được ăn trộm! người nào ăn trộm thì phải quỳ đến khi nào cây nhang cháy hết mới thôi!” vừa nói xong ông ngoại nó đi xuống nhà dưới!<o:p></o:p>
Nó nói với theo: “sao ngoại không quỳ với con”<o:p></o:p>
“ vì ông không có ăn trộm như con”! ông ngoại nó nói!<o:p></o:p>
<o:p> </o:p>
Thế là nó tiếp tục quỳ! Nó nhìn cây nhang sao mà cháy lâu quá! Nó quỳ mỏi quá! Nó ngồi! ngồi xong rồi nó quỳ nhưng mắt nó thì lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cây nhang Dường như mọi cử động xung quanh không còn nghĩa lý gì với nó nữa!! nó dự định bắt cái ghế đứng lên để thổi cho cây nhang cháy lẹ lẹ! nhưng nó nhìn kỹ phía sau cây nhang có con mắt đang nhìn nó như trách cứ nó điều gì!?? Và thế là nó thôi! Không còn ý nghĩ đó nữa! <o:p></o:p>
<o:p> </o:p>
Cuối cùng cây nhang cũng cháy hết! nó đứng lên thoa thoa cái đầu gối giống mấy người người già hay thoa thoa khớp xương khi trái gió trở trời vậy! <o:p></o:p>
<o:p> </o:p>
thay vì nó chạy cái ào xuống nhà dưới gọi ông ngoại nó í ới như mọi khi, nhưng thật lạ hôm nay nó đi xuống nhà một cách lặng lẽ! không vội vàng, hấp tấp, không chạy nhảy như lúc trước! <o:p></o:p>
Chắc do nó lãnh đủ cú “hồi mã thương” của má và ông ngoại nó! Từ dạo ấy nó trở nên trầm lặng, ít nói, ít cười! nó không dám tham gia những phi vụ ..béo bở cùng tụi bạn nó nữa! mà nó không đi thì mấy đứa bạn nó cũng ở nhà có chăng chỉ di thả diều, bắt ốc, chạy nhảy đá banh chứ không dám đi ăn trộm vặt nữa!

<o:p> </o:p>
Thời gian cứ thế trôi! những đốm lá của Cây ổi, cây mận nhà nó bây giờ chuyển sang màu vàng úa mang theo một nỗi buồn man mác! Cũng mùa này mấy năm trước nó ra đời! …...mùa thu!
<o:p> </o:p>
Một buổi sáng nó thức dậy! nó nhìn quanh quẩn, chạy xuống nhà dưới, nhà trên, nhà bếp, chẳng thấy ba, mẹ, anh, chị nó đâu! Nó sợ! nó khóc thét lên! Nó khóc như chưa từng được khóc! Nó chạy qua nhà hàng xóm cũng không thấy người thân nó đâu! Rồi nó chạy quanh ,chạy quất như gà con lạc mẹ ….! (ct)
 

thanhquan

New member
(*)Câu chuyện huynh HQ kể thật là hay, có những đoạn thì làm người đọc cười vỡ bụng, có đoạn thì làm khơi dậy một cảm xúc thật khó tả, giống như cảm xúc của chính bản thân vậy. Câu chuyện còn hướng mọi người đến việc sám hối hằng ngày nữa chứ. Ý nghĩa thật!
 

Hao Quang

New member
cảm ơn HTĐM! chủ đề này HQ bỏ lâu quá nên quên mất! hôm nay chủ nhật kg gian thật yên tịnh HQ sẽ viết nốt câu chuyện! âu cứ xem như câu chuyện đọc vui cuối tuần vậy!!


Nó chạy như chưa từng được chạy nếu ai nhìn nó chạy thì sẽ nghĩ ngay đến vận động viên marathon người <?xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:eek:ffice:smarttags" /><st1:place w:st="on"><st1:country-region w:st="on">kenya</st1:country-region></st1:place> paul tergat giành giải vô địch thế giới ấy! chỉ khác một điều nó chạy mà hai cái mông nó …tung lên rồi ..rớt xuống ..bay sang trái rồi rẽ sang phải hai cái tay thì đưa lên gạt nước mắt liên hồi! bỗng nhiên nó khựng lại dường như nó sực nhớ điều gì …à! Nó nhớ đến nhà ông nó cách nhà nó có 50met thế là nó quay ngoắt 180 độ chạy thẳng xuống nhà ông nó!


Trong màn sương mờ của buổi sớm mai những chú nhện vẫn đang chăm chỉ giăng tơ, đâu đó vẫn còn những giọt sương đọng trắng xóa ở hai bên đường trong cái im lặng nhát gừng của mùa thu như báo hiệu một điều gì đó ….chẳng lành
<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:eek:ffice:eek:ffice" /><o:p></o:p>
tới nhà ông nó ..khác với mọi khi, hôm nay người đông lắm! chạy ra chạy vào như có chuyện gì đó ..nó đi vô nó thấy anh, chị, má nó khóc liên hồi, không hiểu chuyện gì hết thế là nó cũng khóc thét lên, nó khóc mà không hiểu chuyện gì khiến cho nó khóc cả! Thế rồi ba nó ẳm nó đi vào trong nó nhìn thấy ông nằm như ngủ lúc này nó không khóc nữa! nó cứ tưởng ông chỉ ngủ thôi! Chớ đâu biết ông đã rời xa nó mãi mãi …
<o:p></o:p>
Cái ngày mọi người đưa ông về nơi yên nghĩ nó cũng không nhận biết điều gì chỉ biết chơi đùa cùng chúng bạn! nó chỉ nhớ mãi cái ngày mọi người đưa ông đi đông lắm, đông thiệt đông, có người áo trắng, có người áo đen, có cả những gương mặt quen thuộc mà nó bắt gặp khi ông hốt thuốc cho họ …nhiều lắm!
<o:p></o:p>
Thế rồi nó nhìn từng người.. đi từng bước …từng bước và khuất lặng trong màng sương của buổi sớm mai như im ắng một cách lạ thường!
<o:p></o:p>
Sau cái ngày đó, nó cảm nhận trong nhà có cái gì đó khan khác mọi người không buồn nói chuyện giì nữa tất cả đều mang một nỗi buồn trĩu nặng! nó cảm nhận được nhưng nó cũng không hỏi! ngồi ở nhà, dạo này nó thấy má nó ngồi trên võng đọc đi đọc lại một bài kinh mà hình như nó dài lắm, nó ngồi nó nghe vì lúc đó nếu nó không nghe thì cũng không có gì để cho nó nghe cả!
<o:p></o:p>
Nó cảm nhận một chút buồn tê tái trong mỗi câu thơ má nó đọc lên ( sau này nó mới biết đó là cuốn Huấn Nữ Từ Âm của đức Mẹ ..bắt đầu = câu “lệ hòa mực Mẹ đề thư gởi ..cho các con trần giới đôi câu” ấy ..) ..
<o:p></o:p>
buồn quá nó chịu không nỗi, nó ra cửa nó ngồi nó nhìn ra con đường nhỏ năm nào để đợi ông đêm chuối lên cho nó! Nó ngồi nó nhìn hoài một ngày ..2 ngày ….3 ngày …cũng không thấy ông! Nó thắc mắc nó hỏi:
“ sao dạo này ông không ghé nữa hả má?”
“ông đi xa rồi! xa lắm”
Có phải con không ngoan nên ông không đêm chuối cho con phải không??
“không phải vậy! ông đi vì có rất nhiều việc mọi người cần ông làm”
<o:p></o:p>
Chắc lúc đó nếu bà nói: ông đã mất thì nó cũng không hiểu cái từ “mất” là gì!
<o:p></o:p>
Thời gian cứ thế trôi! Não của nó cũng phát triễn hơn đôi chút, nó cũng ít dốt như ..củ cà rốt nữa, nó chợt nhận ra rằng con người có “sinh – lão – bệnh – tử” và nó biết rằng ông sẽ không quay về với nó nữa!

<?xml:namespace prefix = v ns = "urn:schemas-microsoft-com:vml" /><v:shapetype id=_x0000_t75 stroked="f" filled="f" path="m@4@5l@4@11@9@11@9@5xe" o:preferrelative="t" o:spt="75" coordsize="21600,21600"><v:stroke joinstyle="miter"></v:stroke><v:formulas><v:f eqn="if lineDrawn pixelLineWidth 0"></v:f><v:f eqn="sum @0 1 0"></v:f><v:f eqn="sum 0 0 @1"></v:f><v:f eqn="prod @2 1 2"></v:f><v:f eqn="prod @3 21600 pixelWidth"></v:f><v:f eqn="prod @3 21600 pixelHeight"></v:f><v:f eqn="sum @0 0 1"></v:f><v:f eqn="prod @6 1 2"></v:f><v:f eqn="prod @7 21600 pixelWidth"></v:f><v:f eqn="sum @8 21600 0"></v:f><v:f eqn="prod @7 21600 pixelHeight"></v:f><v:f eqn="sum @10 21600 0"></v:f></v:formulas><v:path o:connecttype="rect" gradientshapeok="t" o:extrusionok="f"></v:path><o:lock aspectratio="t" v:ext="edit"></o:lock></v:shapetype><v:shape id=_x0000_i1025 style="WIDTH: 342pt; HEIGHT: 336pt" type="#_x0000_t75"><v:imagedata o:title="uoc mo" src="file:///C:\DOCUME~1\ADMINI~1\LOCALS~1\Temp\msohtml1\01\clip_image001.jpg"></v:imagedata></v:shape>
Từ dạo ấy nó ngồi nó đăm chiu, nghĩ ngợi, cái bản tính “chạy nhảy “ lại thôi thúc nó biểu nó phải làm điều gì đó vui vui như đi hái xoài, mít, ổi , mận nhưng nó sực nhớ lời ông nó, không phải vì nó sợ những lần ông bắt nó quỳ hương mỗi khi phát hiện nó ăn trộm, cũng không phải nó sợ những lời nói nghiêm nghị của ông, cũng chẳng phải sợ những cái roi mây của má nó ( mà nói thiệt cũng hơi sợ cái roi đó chút chút) mà nó sợ con mắt nhìn nó chằm chằm mỗi khi nó quỳ và câu “ gia đình ta theo Đạo thì không được ăn trộm” cứ thôi thúc nó! Thế là nó thôi, kg dám nghĩ tới điều đó nữa
<o:p></o:p>
Nhưng, nếu không làm việc đó thì kg có gì để mà ăn vặt và vui đùa! vì vùng quê hồi đó rất nghèo! Một lần nó cho một đàn gà con ăn thóc bất chợt nó hỏi má nó:
“ má cho con một con gà con nhen má! Con sẽ cho gà ăn mỗi ngày”
Chắc má nó sẽ nghĩ như vầy: “ nuôi con chừng ấy năm trời mà bây giờ xin con gà mà còn ra điều kiện với má nó nữa”..
<o:p></o:p>
Nhưng Vốn sợ thằng con có những suy nghĩ ranh mảnh và má nó cũng cười trừ chấp nhận!
“ vậy con chọn một con đi” má nó nói
<o:p></o:p>
nó mừng ra mặt, rồi nó chọn một hồi lâu nó kg chọn được nó hỏi:
“làm sao để phân biệt con gà trống và con gà mái hả má?
Má nó ngạc nhiên hỏi: con phân biệt trống – mái để làm gì??
“vì con trống kg đẻ được, con mái nó ….đẻ được”
Nó chợt nhìn mặt má nó cười cười… nó đỏ mặt! chắc má nó đã hiểu ra những trò ma quái của nó! Nhưng cũng chấp nhận và nói : con mái có cái mào xíu xíu trên cái đầu đó”
<o:p></o:p>
Và thế là nó chọn một con! <o:p></o:p>
<o:p></o:p>
Thời gian cứ thế trôi ngoài việc học ra nó chỉ cho gà ăn mà kỳ lạ một đàn gà,con nào cũng ..ốm nhách riêng con gà má nó cho nó thì lại …mập ú ù ..như trái su ! má nó luôn nhắt nhở :<o:p></o:p>
« con phải phân phát thức ăn cho đàn gà công bằng chứ » <o:p></o:p>
Nó nói : « con cho đàn gà ăn công bằng mà »<o:p></o:p>
« nhưng sao con gà của con ..mập thế kia, còn đán gà của má ..ốm ..tong teo ? » má nó hỏi<o:p></o:p>
Nó im re ! và thế là nó học thêm về hai từ .. « công bằng » phải công bằng thôi ! nếu không công bằng thì má nó lấy lại con gà thì ..trới quớt!<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
Nó kg chọn gà trống vì Nếu gà trống thì sẽ không đẻ trứng mà không đẻ trứng thì khong có trứng để bán lấy tiền mua ổi, mít, xoài ..hay những thứ lặt vặt đặc biệt là truyện Đoremon, 7 viên ngọc rồng ...! nếu có tiền thì nó sẽ không đi ăn trộm nữa nó sẽ ghi nhớ lời ông ngoại nó !<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
ngày giờ nó chờ cũng đến, con gà nó đẻ trứng thế là nó nhờ má nó đem bán lấy tiền.. nó « không lấy » tiền của má nó, nó cũng chẳng buồn « lấy » tiền trứng gà của nó, nó chỉ ...« xin tiền » má nó mỗi khi nó thèm một thứ gì đó hay đi cùng chúng bạn khi có cái gì vui, nó hiểu rằng sẽ không ngại khi xin tiền má nó nữa ! … mà nói thiệt hồi đó Má nó cũng « công bằng » thật ! bán bao nhiêu trứng bao nhiêu tiền đều nói với nó khiến nó có cảm giác nó được tôn trọng và kính nể má nó nhiều hơn !<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
Thời gian cứ thế trôi nó lớn lên, nó đi học và đi làm ! chúng bạn của nó giờ là kỹ sư, bác sĩ có những đứa học dầu khí làm tuốt luốt ngoài khơi xa, nhưng kỳ lạ có một sức hút gì đó mỗi khi chúng nó ngồi uống cafe hay ra bờ kè ….<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
Bây giờ nhìn chúng nó trông già dặn hơn, bụi bụi nét mặt hiện lên nhiều lo toan …<o:p></o:p>
Cũng kỳ lạ biết bao chuyện xảy ra trong cuộc sống mưa sinh , có nhiều khó khăn của phận xa nhà, xa quê, có rất nhiều chuyện mà mỗi đưa đều có cái gì đó để muốn chia sẻ nhưng tụi nó lại không vậy ! nó chỉ nóivề tuổi thơ của một vùng quê nghèo, tuổi thơ có thế ai đó xem như là quá khứ để mà cất sâu trong một ngăn nào đó của tâm hồn ...rồi lãng quên ...<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
còn tụi nó nhớ đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất từng trái banh làm bằng rơm, hay tiếng hắt xì của cô giáo làm cả lớp cười nghiên ngả …những bửa đánh lộn cắn …sứt tai chừ vẫn còn lưu lại dấu …với nó tuổi thơ là cái gì đó trong sáng và thật ngây thơ thánh thiện ….<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
Chắc HTĐM cho rằng tuổi thơ đi ăn trộm vậy mà ngây thơ thánh thiện gì ??? đúng vậy ! hồi đó hay đi ăn trộm nhưng tụi nó vẫn xem là ngay thơ vì thời đó không biết gì, chỉ biết thèm và muốn hái cái gì đó để ăn cho ..đỡ thèm chớ không si nghĩ là sẽ cất giấu hay cất giữ riêng cho bản thân … <o:p></o:p>
<o:p></o:p>
Còn bây giờ Cuộc sống bộn bề lo toan ..Xách cái cặp ladtap,Sáng đi chiều về, nhiều mối quan hệ làm ăn ..có thể là chân chính đấy, hợp pháp đấy nhưng đố bạn tìm một khoản lặng trong tâm hồn mà không suy tính, ích kỷ, nhỏ nhen …để chăm bẳm cho bản thân và gia đình mình ?<o:p></o:p>
mà khi chỉ nghĩ đến mình mà kg nghĩ đến người khác thì cái ích kỷ, nhỏ nhen vẫn len lỏi trong mỏi con người khiến mọi người xa cách, .... rồi sanh ra sự phân biệt, cải vã ....dẫn đến thù hận ....<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
Cái tuổi thơ ! ôi hai tiếng tuổi thơ mỗi khi vang lên mang nhiều cảm xúc chẳng thế mà một nhà văn nào đó viết nguyên cuốn sách có tựa đề : « cho tôi xin một vé đi tuổi thơ » mới biết cái giá trị của tuổi thơ mà không gì có thể đánh đổi ! <o:p></o:p>
<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
Mà thôi ! bỏ đi ! hãy bỏ qua mọi lo toan của cuộc sống thường nhật các bạn hãy cùng tôi cùng những người bạn của tôi tìm một quán cà phê vườn nào đó thật yên tĩnh để mà … và …. hôm nay tụi bạn lại ngồi quán cafe năm nào cô chủ quán là người hiểu chúng tôi hơn hết ! bài hát « Seasons in the sun “ – những mùa nắng đẹp <o:p></o:p>
<o:p></o:p>
Thôi chia tay anh, người bạn thân ơi !
Ta quen nhau khi ta mới lên năm hoặc mười.
Leo lên cây chơi hay lên đồi chơi.
Tình ta mới lớn lên còn non
Và ta sứt gối, se quả tim.
Thôi chia tay anh, đi chưa hết sống.
Khi chim ca vang, mây vẫn bay trong trời hồng.
Xuân sang mênh mông khắp nơi chờ mong.
Ngưi con gái vẫn xinh đẹp luôn,
Thì ta vẫn sống đây ! Phải không ?
Và khi xưa ôi ta vui
Biết bao nhiêu mùa trong nắng trời !
Mà giờ đây ta leo chơi
Trên những con đồi mầu đã phai.
. . . . . .
Con xin cho ba cầu nguyện cho con
Khi xưa con hư thân khiến cho ba giận buồn.
Ba thương yêu con, nên ba dạy con.
Vì con đã quá mê đàn ca
Vì con đã quá mê đưng xa.
Con chia tay ba, đi đi chưa hết sống.
Khi chim ca vang, mây vẫn bay trong trời hồng.
Xuân sang mênh mông khắp nơi chờ mong.
Ðàn con nít vẫn chơi đùa vang
Thì con vẫn có ba, phải không ?
………….<o:p></o:p>
<o:p></o:p>
Khi nghe bài này đứa thì ngữa người ra sau ghế, đứa thì hướng ánh mắt nhìn ra cõi xa xăm ..hay nhìn cô nào đó mặc đồ mát mẻ không chừng …

đứa thì cái chân nhịp nhịp theo lời hát ….đưa thì nhắm mắt mơ màng cái miệng thì nhép ..tưng tưng tưng từng tưng tứng tứng, tứng tứng tứng tưng từng từng …và tiếp tục nhip chân …năm ngón tay ..gõ lên bàn kêu cách …cách …cách! Ngoài đường tiếng xe cộ, cái ồn ào náo nhiệt của chốn phồn hoa vẫn đang tiếp diễn ….

Hết! hihi
Chúc HTĐM cuối tuần vui vẻ
 

Facebook Comment

Top