Kính HTDM,
Kính Hiền huynh 1234 cùng Hào Quang,
Hào Quang à!
Trong Cao Đài giáo, cụ thể là trong ‘Kinh tận độ’ có một số bài tụng bắt đầu là từ ‘văn’, ví dụ như ‘văn cúng cơm’.
Bài văn này lại được đọc trong các buổi cúng mà kinh Tận độ quy định. Ví dụ: Trong tuần cửu, Quy y vong siêu độ, Lễ kỵ nhựt, v.v..
Riêng trong phần ‘nghi cúng thí thực âm hồn cô hồn’ thì không đọc ‘văn cúng cơm’ [trang 98 và 99, bản tái bản, HTTG CĐ, 1995].
Ý hỏi của Hào Quang trong câu hỏi: ‘thậm chí khi cúng cửu huyền thất tổ nhà Huynh Trung Ngon chắc cũng có chư? vậy cho HQ hỏi tại sao mình phải cúng cơm như vậy sao không cúng hoa quả rồi xong hoặc thắp hương lạy rồi xong? ở đây HQ không đề cập đến ăn hay không ăn mà tại sao phải cúng như vậy?’.
Trung ngôn hiểu thế này: Trong tam kỳ phổ độ, nghi thức cúng kính là một trong nghi thức làm công việc phổ tế rất quang trọng. Trong mỗi kỳ đàn lệ, người đi lễ Thầy tại Thánh thất, Xã đạo thì mỗi gia đình có một hai người đi; thế nhưng trong mỗi buổi giỗ chạp thì trong nhà đó có ít nhất là một gia đình, thậm chí có đến chục gia đình tham gia ; có khi có cả tộc họ nữa là khác nếu người đó là ‘tộc trưởng’. Qua buổi cúng theo nghi thức Cao Đài làm cho người chưa có theo một tôn giáo nào [chưa là tín đồ Cao Đài] thấy và cảm nhận buổi lễ đầy đủ, ấm cúng, các nghi lễ không quá dài [như các tôn giáo ở nhị kỳ phổ độ] mà cũng không quá ngắn [như tôn giáo ở Tây phương thời nhị kỳ phổ độ, chỉ cần đọc bài kinh, hoặc hát một bài hát là … xong]. Nghe lời kinh để người đọc và người nghe thấy được trách nhiệm của mình đối với người đã khuất, đối với chính mình hoặc đối với cả con cháu [dạy cho con mình biết là bữa sau cha có chết thì cúng cha như vậy, nếu không biết thì chạy tới kêu ‘mấy ông đạo áo trắng’ đó cúng cho cha, cười]. Đọc các bài kinh – văn này hoài thì sẽ thấy trách nhiệm của mình trong đối với chúng sinh trong đó có cả âm hồn cô hồn.
Việc cúng giản đơn như Hào Quang suy nghĩ cũng ‘chửa’ thấy ai cấm cũng như khuyến khích vì điều kiện hoặc ‘làm biếng’ hoặc ‘tui ưa làm dzậy, kệ tui’, hoặc bày ra đủ ‘thập loại chi lễ’ hễ đời/tôn giáo khác có gì thì ‘miềng’ … có nấy, tùy hỷ.
Để trọn cả đôi đường, Hội Thánh có đủ quy định để tín đồ Cao Đài không quá giản tiện cũng như không quá rườm rà, lễ mễ trong việc cúng kính. Cúng xong là vừa lúc đói bụng, xuống cùng dùng bửa với gia chủ là vừa ; gia chủ dọn gì thì ăn nấy, cười!
Trung ngôn không thuộc dạng ba rọi nên không câu nệ, nếu có dính chút trược thì về nhà ‘giặt’ cái trược kia ra, giặt hoài có ngày cũng ra hết; Nếu ai đó sợ dính trược thì trả lại ‘áo mão cân đai’ cho Hội Thánh để người khác lãnh mạng đi làm. Nếu ‘đội mão, mang áo’ thì phải chịu cùng chúng sanh. Nếu không nhận cái trược của chúng sinh thì ai nhận ? Nếu tránh như vậy thì chắc Thầy cũng không bao giờ lâm phàm nhập thế, cũng chẳng phải mượn xác phàm làm gì để cho ‘bị trược’, nhỉ ???
Trong di ngôn hay di chúc của Ngài Ngô có ghi mấy điều này không nhỉ ? Ai biết xin chỉ dùm, cám ơn trước.
Mượn đoạn Thánh ngôn của Thầy để kết bài trao đổi với Hào Quang : ‘THẦY cũng biết chắc, muốn làm việc lớn cần nhất phải có nhiều con đủ đức đủ tài, đủ thể lực, song le buổi thái bình văn võ toàn tài, khi bát loạn trí ngu hữu dụng đó các con! Vì cớ ấy nên mỗi việc chi cần nhất phải tùy thời mà nói, tùy tục mà hành, dầu chi chi cũng bởi chúng sanh, chúng sanh thế ta đành phải thế’. [Thánh truyền Trung Hưng, đàn cơ ngày 06-7-ĐĐ.13 (Mậu Dần) – 01/8/1938)].
Cùng Hào Quang.